trùng sinh chi lại vì hầu môn phụ

Tác giả: Tô Tiểu Lương Thể loại: Truyện Ngôn Tình Tình trạng: Đang cập nhật Nguồn: wattpad.com/user/ndmot99 Đọc truyện Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ Full, Đoạn trích: Qua một lúc nữa chính là thời gian thượng triều, phụ tử Kiều gia trắng đêm không ngủ, trời vừa sáng liền thay triều phục ra ngoài, lên xe ngựa vào cung. Tài năng của Artemisia được bộc lộ từ sớm và cha cô cũng không khỏi kinh ngạc về điều ấy. Chỉ sau 3 năm, cô đã vượt qua các môn sinh của ông. Do phụ nữ thời đó không được ra ngoài đi học, Orazio đã mời bạn mình là Agostino Tassi đến dạy vẽ cho con gái. Trùng sinh chi lại vì hầu môn phụ (Sống lại lần nữa làm con dâu hầu môn) Trùng sinh chi lại vì hầu môn phụ (Sống lại lần nữa làm con dâu hầu môn) Chương 41. Chương trước Chương tiếp. Ba ngày sau, thời điểm Tề Nhị phu nhân lần nữa tới Thẩm phủ, Thẩm lão gia tự Thời đó chưa có đẻ mổ, không có thuốc giảm đau, thuốc tê nên phụ nữ sinh con chẳng khác nào bước vào quỷ môn quan. Các đại phu, thái y trong triều cũng chỉ có thể thuận theo ý trời. Sinh một vốn đã khó, sinh đôi là tăng độ khó và độ nguy hiểm lên gấp đôi, tỉ lệ sinh khó dẫn đến nguy cơ tử vong rất cao. Vì thái tử còn trẻ dại, nên việc ở lại giữ nước lúc này không giống với các lúc khác, còn các tướng đi theo thì cũng có công". [Nhưng rồi] cũng không tiến hành ban thưởng nữa. Sai sứ sang Nguyên. Phong Chế Chí làm Hiệu Trung Vương, [30a] lại đổi làm Hiệu Thuận Vương. bài thơ không tên giấu trong tim chỉ dành tặng cho người yêu, mãi đến gần đây chúng tôi mới may mắn được biết, khi ông chia sẻ về quá khứ gian truân của mình, khi được hỏi về người thiếu nữ năm xưa mà nay chính là người phụ nữ ngoan hiền và can trường, đã cùng ông đi suốt quãng đường dài gần 50 năm đầy gian nan thử thách, lặng lẽ âm thầm ủng hộ … Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. "Bổn cung không có bản lĩnh này, có điều bên cạnh bổn cung xác thật có một cô cô, là tỷ muội với Sơ Nhu, bà ấy trong việc này có chút kinh nghiệm."Một cung nữ ở bên ngoài bước tới, tuổi tác xấp xỉ Chu Sơ Nhu, duỗi tay nhận lấy mấy phong thư kia, bình tĩnh quan sát, nói với Hoàng Hậu "Hồi bẩm nương nương, những bút tích tương đồng này cùng một người viết.""Hạo Minh, bút tích này của ai?" Hoàng Hậu thoáng nhìn giấy Tuyên Thành kia, giá trị xa xỉ, không mấy khác biệt với hoàng cung."Đây là chữ của vị quản gia này, còn có mẫu thân và Hứa đại nhân." Tề Hạo Minh nói rất chậm, ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa thị. Mặt mũi, Nam Dương Hầu phủ còn sao? Thời điểm Đại ca và nữ tử hồng trần có con riêng, phụ thân nỗ lực che giấu, vì Đại ca mà cầu thú đích tiểu thư của Khánh Vương phủ, mà năm đó y xảy ra chuyện, thật sự không có chứng cứ sao? Hay là không muốn truy cứu? Dù sao tàn phế cũng đã tàn phế, cho dù truy cứu y cũng không tốt lên thị nhíu mày, đọc nội dung trong thư, lại nhìn dòng chữ trên giấy Tuyên Thành, ngẩng đầu nhìn Hứa thị "Không thể ngờ hầu phu nhân và nhân sĩ dị tộc lại có giao tình."Giờ phút này Hứa thị đã khó mà giữ được tôn vinh của hầu phu nhân, phong thư, Hứa quản gia, Tiết Tam, tất cả chứng cứ đều đầy đủ, là bà ta liều mạng giết người diệt khẩu, thời điểm bà ta phát hiện mọi thứ đã muộn."Hồi bẩm nương nương, người này thần phụ không quen biết, chỉ có thư từ qua lại một lần mà thôi." Mười mấy năm trôi qua, nội dung trong phong thư Hứa thị đã nhớ không rõ, bà ta sợ bên trong cất giấu quá nhiều bí mật."Người không quen biết, hầu phu nhân sao có thể dùng năm ngàn lượng bạc làm thù lao? Không biết Tiết tiên sinh này đã giúp hầu phu nhân làm gì?" Viên thị đã xem xong phong thư, cung mày khẽ động, bà vốn được nhờ tới làm chỗ dựa cho Tề Hạo Minh, không hề có ý định nhúng tay vào, nhưng những gì Nam Dương Hầu vừa nói khiến bà nhịn không được mà đau lòng cho Thượng sớm đã bất mãn với Nam Dương Hầu, mấy ngày trước đó còn có tin đồn năm xưa không phải do rơi xuống nước mà Tề Hạo Minh sốt cao tàn phế hai chân, thời điểm đó có người đứng sau hạ độc, Hoàng Thượng biết chuyện, càng tức giận, cho dù Hoàng Thượng không nói gì, trong lòng Viên thị rất rõ ràng, đây là cơ hội Hoàng Thượng thu hồi tước vị của các nhà mấy năm nay không có công không Diệp lão thái quân sao không chọn một thế gia môn đăng hộ đối, cuối cùng gả tiểu thư duy nhất của Diệp gia cho nhi tử của Kiều đại nhân?"Nam Dương Hầu, trong phủ xảy ra chuyện như vậy, kẻ làm phụ thân như ngươi lại không quan tâm, đây rốt cuộc là ý gì?"Nam Dương Hầu không thể trả lời, Hứa thị ở cạnh hai tay nắm chặt khăn lụa, chuyện này rõ ràng Tề Hạo Minh sớm đã tra ra, mời Hoàng Hậu nương nương tới chẳng qua là muốn Nam Dương Hầu đứng ra định thân sao? Với y mà nói chẳng qua là cách xưng hô, đời này y không phải không có năng lực tranh giành, thứ còn thiếu đơn giản chỉ là một cơ hội, mà hiện tại không phải vừa lúc sao?"Hoàng Hậu minh giám, năm đó thần phụ có ít việc riêng muốn nhờ Tiết tiên sinh hỗ trợ, có điều thần phụ chưa từng gặp ông ta, thư từ cũng chỉ qua lại một lần." Hứa thị đứng dậy quỳ gối bên cạnh Hứa quản gia, cánh tay run rẩy giấu dưới y phục tiết lộ giờ phút này bà ta vô cùng căng thẳng."Hoàng Hậu nương nương, Hứa quản gia lo toàn mọi việc của Hứa gia, trong thư từ giữa ông ta và Tiết Tam nhiều lần nhắc tới chuyện hạ độc khiến thần tàn phế, may là độc trong tay Tiết Tam không phải cực phẩm, nếu không chỉ sợ cái mạng này sớm đã không còn. Nếu Hứa quản gia đã là người của Hứa gia, bản thân ông ta và thần khi đó mới sáu tuổi vốn không thù không oán, hà tất phải hạ độc thần, như vậy Hứa gia rốt cuộc có lợi gì? Mà Hứa gia bày mưu tính kế như thế rốt cuộc là vì ai?" Tề Hạo Minh dõng dạc chất thị ngẩng đầu, đáy mắt lộ rõ hận ý "Cho dù có thư từ qua lại, con cũng không thể oan uổng Hứa gia! Hứa gia tại sao phải ra tay với con? Khi đó ta gả vào hầu phủ chỉ mới ba năm, nếu thật sự có lòng hại người, đối tượng ta muốn hạ độc nên là Hạo Thịnh mới đúng." Hứa thị nói nghe thật hùng hồn có lý lẽ, Tề Hạo Thịnh là trưởng tử đích tôn của Nam Dương Hầu phủ, nếu mơ tưởng tới vị trí thế tử kia, bà ta sao có thể xuống tay với Tề Hạo Minh?"Có lẽ mẫu thân cũng muốn độc hại Đại ca, có điều lúc đó trùng hợp ta rơi xuống nước, hơn nữa thời điểm đó bên cạnh chỉ có một nha hoàn, nha hoàn kia tới cuối cùng còn thắt cổ tự sát, không thể kiểm chứng, đó không phải là thời cơ tốt nhất để xuống tay sao? Chỉ cần hạ thêm chút độc, ta đã sốt cao mà chết." Tề Hạo Minh thong dong phân tích, sau đó ra hiệu cho Trác Dạ cầm chồng sổ sách lên."Đây là sổ sách thu mua dược liệu mười sáu năm trước của một gian cửa hàng thuộc của hồi môn của Đại tiểu thư Hứa gia đã xuất giá, trong đó có mấy vị thuốc khiến người ta sốt cao không lùi, thân mình suy yếu, mà những thứ này đúng Hứa quản gia là người đi mua, Hứa gia sao có thể yêu cầu hiệu thuốc đã thuộc về nữ nhi mua những thứ này? Hơn nữa nó được sử dụng vào mục đích gì bên trên không hề ghi rõ. Mẫu thân, việc này người giải thích thế nào đây?""Sử dụng dược liệu trong hiệu thuốc nhà mình cần gì phải ghi sổ sách?" Hứa thị nhìn chồng sổ sách bị mất trộm ở hiệu thuốc của Đại tỷ kia, khóe mắt giật giật, lạnh lùng nói."Hoàng Hậu nương nương, chưởng quầy hiệu thuốc đó có một thói quen rất tốt, cho dù là người nhà lấy dùng, ông ấy đều sẽ ghi chép lại, miễn cho tương lai xảy ra sơ sót gì, vừa lúc có thể chứng minh dược liệu này có vấn đề. Mẫu thân, người còn gì muốn nói không?""Chẳng qua là chút sơ sẩy, con không nên quá rối rắm." Hứa thị hạ quyết tâm không thừa nhận chuyện mình hạ độc, cho dù Hứa gia bày mưu tính kế thì có thế nào, có lẽ vì giúp nữ nhi này, nhưng việc đó không có nghĩa liên quan tới bà Hạo Minh khẽ cười, ngoan cố chống cự, một hai phải chờ gọi mọi người tới, bà ta mới bằng lòng thừa nhận sao?"Trác Dạ, dẫn bà vú của ta tới đây, nhiều năm không gặp, ta thật nhớ bà ấy." Hứa thị ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía phụ nhân chống quải trượng run rẩy đi vào, người chưa đến bốn mươi nhưng đã già như vậy, nếu không nhìn kỹ, không ai có thể nhận ra đây là bà vú nuôi nấng Tề Hạo Minh năm đó."Bái kiến Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế. Bái kiến hầu gia, hầu phu nhân, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia." Tử Yên vội chạy tới đỡ phụ nhân kia quỳ xuống. Quải trượng đặt một bên, Tiền ma ma nhìn Tề Hạo Minh, trong mắt không ngăn được nước mắt."Lão nô là bà vú năm đó lão hầu phu nhân tự mình chọn cho Nhị thiếu gia, thời điểm Nhị thiếu gia xảy ra chuyện, hầu gia truy cứu người trong viện của Nhị thiếu gia, lão nô cũng không thể may mắn thoát khỏi, khi ấy hầu phu nhân tìm tới lão nô, muốn lão nô bỏ vài thứ vào chén thuốc của thiếu gia, nói có thể giúp thiếu gia tốt lên, có điều đó là phương thuốc cổ truyền, hầu phu nhân sợ lão gia không cho, nếu lão nô tin bà ấy thì cứ thử một lần." Tiền ma ma khàn khàn nói, "Lão nô không dám cho vào, sợ nếu xảy ra chuyện, lão hầu gia sẽ truy cứu, nhưng hầu phu nhân lại dùng nhi tử ép lão nô, nếu không làm, lão nô không thể gặp lại nhi tử đáng thương của mình. Không còn cách nào khác, lão nô đành phải thuận theo ý của hầu phu nhân, nhưng thuốc lão nô chỉ cho một nửa. Sáng ngày hôm sau, Nhị thiếu gia vốn đã không sao đột nhiên sốt cao lần nữa, hầu phu nhân nói là do chúng hạ nhân như lão nô chiếu cố Nhị thiếu gia không chu toàn, đuổi hết mọi người khỏi Nam Dương Hầu phủ. Thời điểm lão nô về đến nhà, trượng phu và hài tử đều đã mất tích, mấy năm nay lão nô vẫn không có tin tức của họ, mãi đến một năm trước gặp lại thiếu gia lão nô mới biết, thì ra bọn họ sớm đã chết.""Ngươi ngậm máu phun người! Rõ ràng là các ngươi không chiếu cố Nhị thiếu gia tốt, lão hầu gia mới đuổi các ngươi ra ngoài! Ta sao có thể sai ngươi đi hạ độc Nhị thiếu gia!" Hứa thị ngẩng đầu nhìn Nam Dương Hầu, "Hầu gia, ngài cũng biết ngày đó lúc bệnh tình Hạo Minh nặng thêm, lão hầu gia đã xử lý hạ nhân trong viện thế nào.""Xác thật là phụ thân làm chủ đuổi bọn họ đi. Tiền ma ma, sao ngươi có thể không bằng không chứng mà nói phu nhân như vậy?" Nam Dương Hầu giờ phút này còn làm chủ được gì, chỉ có thể lắng ma ma bật khóc, chuyện đã trôi qua mười mấy năm, nào còn chứng cứ!Tề Hạo Minh thoáng nhìn Nam Dương Hầu "Tiền ma ma, lọ thuốc mẫu thân cho ngươi còn không?"Tiền ma ma run rẩy lấy ra cái khăn trong lòng ngực, bên trong đúng lúc gói lọ sứ khi đó hầu phu nhân cho bà, nhưng mười mấy trôi qua, thuốc bên trong sớm đã không còn nguyên Dạ nhận lấy bình sứ kia đặt lên mâm, sau đó mở ra, bên trong vách vẫn còn dính chút bột phấn màu xám. Tề Hạo Minh khẽ cười "Nhiêu đây đã đủ rồi chứ? Phụ thân, ngài có cần mời Tứ thúc tới kiểm tra để chứng minh mẫu thân trong sạch không?"Hứa thị vốn quỳ thẳng người, trong nháy mắt bất lực lảo đảo ngã xuống đất, bột phấn kia cho dù không nhiều, nhưng với y thuật của Tề Trung Châu, ông ấy chắc chắn có thể nghiệm ra đó là thứ Hạo Chi ở đó sớm đã không biết phải phản ứng thế nào. Người bọn họ nói là mẫu thân của mình sao? Là người ôm hắn, thời thời khắc khắc dặn hắn tôn kính phụ thân và huynh trưởng sao? Bà ấy sao có thể lúc hắn chưa sinh ra đã hạ độc thủ với Nhị ca như vậy, khi đó Nhị ca chỉ mới sáu tuổi!Cảm nhận ánh mắt của Tề Hạo Chi bên kia, Hứa thị càng thêm hoảng loạn, lúc này bà ta có thể làm gì, giải thích thế nào đây?Chỉ là không biết nha hoàn của mình có biết sự tình năm đó không, Hứa thị vội vàng nhìn Nam Dương Hầu, Nam Dương Hầu cũng chú ý tới ánh mắt của thê tử mình, khóe miệng khẽ động, cuối cùng quay vẫn quay đầu đi. Tuyết cứ như thế rơi tới cuối năm, khác với năm trước chính là, năm nay Thẩm phủ nhận không ít lễ vật của Nam Dương Hầu phủ, Tề phủ dùng cách khách khí này để chứng minh Oánh Tú ở trong lòng Tề Nhị thiếu gia vô cùng quan trọng. Thẩm phu nhân càng thêm khinh thường Oánh Tú khi trước dùng thủ đoạn khiến Tề Nhị thiếu gia coi trọng, nhưng nghĩ tới đích trưởng nữ Thẩm gia gả cho kẻ thân thể tàn tật, tâm trạng cũng tốt một Huệ nửa ghé vào đệm nhìn Thẩm phu nhân xem danh sách quà tặng Nam Dương Hầu phủ đưa đến tới nhàm chán, bỗng nhiên thoáng nhìn vòng tay của Thẩm phu nhân, hỏi "Nương, vòng tay này thật đẹp, mua khi nào vậy?"Sắc mặt Thẩm phu nhân cứng đờ, thu vòng tay vào ống tay áo "Lâu rồi, con thích thì nương lại chọn một đôi cho con."Oánh Huệ lại không có bao nhiêu cao hứng, lẩm bẩm "Đồ của nương có gì mà đẹp, con thấy tỷ tỷ có rất nhiều thứ tốt, đều là Tề Nhị thiếu gia đưa qua.""Con ngàn vạn không được học theo tỷ tỷ mình, ai biết nó ở Định Vương phủ đã làm những gì." Trên mặt Thẩm phu nhân lộ rõ vẻ khinh thường, oán hận mà nói."Tỷ tỷ đã làm gì?"Thẩm phu nhân định mở miệng nói, nhưng nghĩ tới tính tình thẳng thắn của nữ nhi, khó tránh lại chạy tới chỗ Oánh Tú nhiều lời, vì thế lắc đầu "Nương cũng chỉ là nghe nói. Con thêu thùa không giỏi, nếu không cố gắng học tập, năm sau không đồng ý cho con về nhà ngoại.""Không đi thì không đi, chỗ bọn họ có gì chơi đâu!" Dứt lời, Oánh Huệ liền chạy ra khỏi phu nhân thở dài, kêu nha hoàn cầm theo áo choàng đuổi đêm ba mươi, Oánh Tú mới nói chuyện với Thẩm Hạc Nghiệp, Thẩm Hạc Nghiệp mặt lạnh, Oánh Tú lại giữ vẻ mặt điềm nhiên. Ngày Tết, Thẩm phu nhân cho dù không muốn Oánh Tú sống tốt, nhưng nháo nhào cũng quá đen đủi, vì thế khuyên Thẩm Hạc Nghiệp mấy câu, đêm giao thừa trôi qua không quá căng giờ Tý, Oánh Tú liền cùng Thanh Bích về Vân Thư Viện. Vẫn là ở trong viện của mình thư thái hơn, nha hoàn bà tử để ở dưới bếp làm sủi cảo bánh trôi để Tú cũng ăn nửa chén, năm nay chuẩn cho Bão Cầm về nhà ăn Tết, qua mười lăm trở về cũng được. Hôm nay Tử Yên đột nhiên mang một túi cẩm tới đưa cho Oánh Tú."Là cô gia tương lai đưa tới." Tử Yên không quên trêu ghẹo Oánh Tú một bên, Thanh Bích đứng cạnh cũng Tú mở túi kia ra, bên trong là một chuỗi hạt châu đủ màu sắc, hồng mã não có, phỉ thúy cũng có, còn cả đủ loại thủy tinh. Oánh Tú dở khóc dở cười nhìn chuỗi hạt châu này, lại lấy ra một phong loại đá đều có công hiệu riêng, cho nên dứt khoát tặng tới, phúc lộc thọ đều có đủ, không sợ thiếu cái Yên nghe Oánh Tú giải thích ý nghĩa của chuỗi ngọc, không khỏi líu lưỡi "Tiểu thư, thế nào làm sao mà mang?""Thứ này đương nhiên không thể đeo, muốn đeo cũng đeo không được." Oánh Tú chuỗi ngọc cho Tử Yên, có chút buồn sáu, Oánh Tú dẫn theo Thanh Bích và Hương Lăng qua Kiều phủ chúc Tết, hôm nay khách khứa nhiều, Kiều lão phu nhân đau lòng nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, vội kêu ma ma đứng cạnh mang lò sưởi tới. "Hài tử này, đi đường xe như vậy cũng không biết giữ ấm, xem tay lạnh thế này.""Tú Nhi biết bà ngoại thương Tú Nhi, cho nên xuống xe không kịp che chắn, không sao." Oánh Tú nhận lấy lò sưởi ma ma đưa qua, cười ngọt ngào."Ta đã nghe nha đầu Thi Nhã nói, Nhị tiểu tử Tề gia kia đối với cháu không tồi?" Kiều lão phu nhân vuốt ve giúp tay nàng ấm lên không ít, lúc này mới bắt đầu hàn Tú đỏ mặt, những gì Tề Hạo Minh làm, trên dưới Kiều phủ hẳn đều biết. Kiều lão phu nhân cười nhạo "Tiểu tử kia thông minh hơn ca ca của mình, chỉ đáng tiếc hai chân của nó, thời điểm Tề tỷ tỷ sinh thời có dẫn nó tới Kiều phủ chúng ta, vô cùng ầm ĩ, lại bằng tuổi với Cẩn Trạch, nha hoàn bà tử hầu hạ dù làm thế nào cũng không đuổi kịp hai đứa bọn nó."Oánh Tú nhấp miệng cười, Kiều lão phu nhân lại thở dài một hơi "Tiểu tử kia cái gì cũng tốt, chỉ là năm đó xảy ra ngoài ý muốn, hiện tại mới biết thành như vậy."Nếu chân của Tề Hạo Minh không sao, với phong cảnh của y lúc này, hôn sự đó cũng không đến phiên Oánh Tú. Nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Kiều lão phu nhân "Bà ngoại, trước kia không phải người nói với biểu tỷ, phu thê phải tôn trọng nhau, nếu đối phương tôn trọng mình ba phần, mình cũng nên tôn trọng đối phương ba phần, chớ nên cậy sủng sinh kiêu s ao?""Nha đầu Oánh Tú cháu đúng là có tuệ căn, việc này ta chỉ nói một lần cháu đã ghi nhớ. Nha đầu Thi Nhã kia, Đại cữu mẫu cháu dặn dò vô số lần, nhưng hỏi lại thì không thể nói đầy đủ." Kiều lão phu nhân cười nói với Kiều phu nhân ngồi cạnh, "Thừa dịp hai ngày này, để Đại cữu mẫu của cháu dạy cháu nhiều một chút, chắc chắn theo kịp Thi Nhã học hơn nửa năm.""Nãi nãi, cháu vừa mới đi ít ngày, người đã nói xấu cháu!" Kiều lão phu nhân vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới tiếng làm nũng bất mãn của Kiều Thi Quan Linh đi cùng thỉnh an bên này xong liền ra ngoài, Kiều Thi Nhã lập tức tới cạnh Kiều lão phu nhân, cùng Oánh Tú mỗi người ngồi một bên. Kiều lão phu nhân cười mắng "Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống, lão xương cốt của ta sắp bị chèn ép rồi."Kiều Thi Nhã không thuận theo mà ôm lấy cánh tay Kiều lão phu nhân "Không đâu, thân thể nãi nãi vẫn còn rất tốt."Kiều phu nhân lệnh nha hoàn phụng dưỡng ra ngoài lấy đồ, trong phòng chỉ còn ba người các nàng và Vương ma ma hầu hạ Kiều lão phu lão phu nhân lúc này mới nghiêm mặt nói "Nha đầu, ta nghe nói cháu đem thông phòng Thượng Quan phu nhân an bài cho nó gả chồng hết rồi?"Vừa nghe nhắc tới việc này, Kiều Thi Nhã không còn cợt nhả, ủy khuất mà nói "Mấy người kia tướng công đều chưa chạm qua, cháu nghĩ nếu tướng công đã không muốn chạm tới, như vậy chẳng phải chậm trễ cô nương nhà người ta sao? Chi bằng dứt khoát gả cho mấy quản sự." Mới làm chút chuyện này, Kiều Thi Nhã nàng đã bị đồn là đố phụ, không chấp nhận thông phòng ở trong viện, muốn độc bá Thượng Quan chốt chính là Kiều Thi Nhã gả vào tướng quân phủ đã hơn ba tháng, ngày ngày đều ân ân ái ái lại không có tin hỉ, tin đồn bên ngoài càng đi xa."Vậy cha mẹ chồng cháu nói thế nào?""Phụ thân mẫu thân không nói gì cả, lão phu nhân cũng không mắng cháu. Đại bá mẫu, người cũng nghĩ Thi Nhã làm sai sao?" Kiều Thi Nhã vẫn luôn cảm thấy, nếu Thượng Quan Linh đã không chạm vào, vậy chẳng phải chậm trễ mấy cô nương họ sao? Nhưng thời điểm các nàng xuất giá đều không tình nguyện, thậm chí còn oán hận nàng.""Cháu đó, không phải làm sai, chỉ là dùng sai cách." Kiều phu nhân thoáng nhìn Kiều lão phu nhân, tiếp tục, "Muốn tống cổ họ đi, từ từ tìm cơ hội gả từng người ra ngoài là được."Kiều Thi Nhã theo bản năng sờ bụng, Oánh Tú vội duỗi tay kéo nàng, hỏi "Hay là để đại phu trong phủ bắt mạch xem?" Nếu nàng không nhớ lầm, Kiều Thi Nhã sau năm thành thân liền có hỉ, nói không chừng, hiện tại đã hoài thai, nàng ấy là người thích nhảy nhót, chi bằng sớm kiểm tra xe, để tránh nàng ấy suy nghĩ miên lão phu nhân gật đầu, sai người đi mời đại phu, cách màn lưới, đại phu kia bắt mạch cho Thi Nhã, quay đầu nói tiếng chúc mừng. Bên trong, Thi Nhã lẩm bẩm một tiếng "Chúc mừng gì chứ, cũng không phải có gì!" Oán Tú trừng mắt một cái, nói câu xin lỗi với đại phu ở bên ngoài "Đại phu, thân mình của biểu tỷ ta có phải cần tĩnh dưỡng không?"Đại phu cười cười "Xác thật là cần tĩnh dưỡng, mạch của Nhị tiểu thư hơi yếu, cần điều dưỡng nhiều, tốt nhất là phân phòng với cô gia."Đại phu nói vô cùng mờ mịt, ngoại trừ Kiều Thi Nhã, Kiều lão phu nhân và Kiều phu nhân đều nghe Thi Nhã tỏ vẻ không hiểu gì, Oánh Tú liền kéo tay nàng "Chính là chúc mừng tỷ có rồi đấy!"Vương ma ma tiễn đại phu ra ngoài, Kiều Thi Nhã gấp tới chờ không nổi mà đạp chân, Kiều phu nhân vội đỡ lấy nàng "Đã là nương rồi còn lỗ mãng như vậy."Kiều Thi Nhã lúc này mới hoàn hồn, vẻ mặt vui sướng nhìn bọn họ "Cháu đây là... Thật sự có rồi?"Trái tim căng chặt của Kiều lão phu nhân cuối cùng cũng buông xuống, vỗ nhẹ trán nàng, cười bảo "Thật là có thai, hấp tấp bộp chộp, cháu nói xem mình làm nương thế nào đây!""Cháu phải đi nói với tướng công!"Kiều Thi Nhã vội vàng muốn đi tìm Thượng Quan Linh, lại bị Oánh Tú kéo lại "Tỷ gấp cái gì? Đây là chúng ta vừa khám ra, chờ tỷ về tướng quân phủ, qua mấy ngày lại mời đại phu, cứ coi như chúng ta chưa biết.""Tú nha đầu nói đúng." Kiều lão phu nhân lại nhỏ giọng vài câu với Thi Nhã gật đầu, lập tức sùng bái nhìn Kiều phu nhân "Đại bá mẫu, nếu người sớm dạy cháu cái này, cháu đã không làm như vậy.""Còn trách Đại bá mẫu của mình, lúc trước thời điểm dạy cháu cháu chạy đi đâu?" Kiều lão phu nhân bất đắc dĩ mà cười, nha đầu này căn bản là không có tâm Thi Nhã cười hắc hắc mà làm nũng với Kiều phu nhân "Còn không phải lúc trước chưa nghĩ tới việc này sao?" Biết bản thân có thai, Kiều Thi Nhã không dám làm ra hành động mạnh, nghĩ tới việc này còn chưa nói với Thượng Quan Linh, nàng bỗng nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn xít nhìn Kiều phu nhân, "Nếu không nói tướng công biết, vậy lúc chàng muốn... Thì làm sao bây giờ?""Nha đầu ngốc, đó là tướng công của cháu, trở về trước nói với hắn là được." Kiều phu nhân chọc chọc cái mũi nàng mấy cái, "Sao lại trở nên ngốc nghếch như vậy?""Mọi người chọc cháu, sau không nói tiếp tới hôn sự của Oánh Tú, hừ, cháu đã gặp Tề Nhị thiếu gia mấy lần, đúng là người không tồi!" Kiều Thi Nhã ngồi xuống bên cạnh Oánh Tú, lập tức dời đề tài, "Lần này mới qua Định Vương phủ một chuyến liền lập tức cầu hôn.""Nếu không phải mọi người ở sau thêm củi quạt gió, việc này sao có thể thành?""Muội yên tâm, tới lúc đó tỷ sẽ tặng thêm cho muội một phần của hồi môn lớn!" Thi Nhã vỗ vỗ bả vai Oánh Tú lúc này mới nhìn Kiều lão phu nhân, nói "Bà ngoại, chuyện của hồi môn của mẫu thân, còn làm phiền Đại cữu mẫu ra mặt." Tên Hán Việt Trùng sinh chi tái vi hầu môn phụ 重生之再为侯门妇Tên khác Sống lại, lần nữa làm con dâu hầu mônĐộ dài 123 chương chính văn + 3 phiên ngoạiEdit Ndmot99Thẩm Oánh Tú bước chân vào hâu môn đã năm năm nhưng nàng không biết ai đã tao ra cho mình tấm bi kịch này khiến nàng chết không nhắm được ông trời thương xót cho cơ hội sống lại lần nữa nhưng vẫn phải bước vào hầu môn, nàng thận trọng, khắp nơi đều dè phu kiếp trước biến thành trượng phu kiếp này, nàng phải làm gì để ứng đối trận chiến hầu môn đây? Tags doc truyen trung sinh chi lai vi hau mon phu Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ trung sinh chi lai vi hau mon phu full trung sinh chi lai vi hau mon phu prc Tỉnh lại, trời đã hơi sáng, cánh tay dưới cổ như nhắc nhở Oánh Tú tất cả đều không phải mộng, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Tề Hạo Minh, không khỏi thẹn ngoài truyền tới tiếng Thanh Bích đập cửa, Oánh Tú nhẹ nhàng đẩy Tề Hạo Minh "Tướng công, nên rời giường rồi."Nàng vừa ngồi dậy, cả người đã bị y kéo vào lòng, Tề Hạo Minh chui đầu vào lòng nàng, lẩm bẩm "Nương tử, còn sớm."Oánh Tú đột nhiên nhớ tới cách tối qua y lấy lòng mình, gương mặt không tự chủ mà lại đỏ lên, vén màn gọi Thanh Bích tiến vào, vỗ vỗ bờ vai y "Buổi sáng còn phải kính trà."Hiện tại đã thành thân, Trác Dạ không tiện vào phòng hỗ trợ y, Oánh Tú phân phó Thụy Châu giúp y thay y phục, mọi việc xong xuôi mới gọi Trác Dạ tới hỗ trợ y lên xe lăn. Nghiêm ma ma thu dọn chăn đệm, nhìn thấy tấm vải màu trắng liền cho vài khay, kêu Bão Cầm mang ra ngoài."Tiểu thư, tối hôm qua người và cô gia chưa viên phòng?" Nghiêm ma ma nhẹ giọng hỏi bên tai Oánh Tú gật đầu "Vâng, hai chân tướng công không tiện, cho nên..."Nghiêm ma ma không khỏi khẩn trương, lập tức thay Oánh Tú mà ủy khuất, chân cẳng nghiêm trọng đến không thể động phòng, ngày tháng sau này của tiểu thư phải trôi qua thế nào đây?Oánh Tú nhìn ra lo lắng của Nghiêm ma ma, cười vỗ tay bà "Không sao đâu, trong lòng Tú Nhi hiểu rõ."Tử Yên vào phòng giúp nàng chải đầu, đoàn người liền tới viện của hầu gia hầu phu nhân. Lúc này trời vừa sáng, thính đường đã không ít người, Trác Dạ đẩy Tề Hạo Minh vào thính đường rồi lui ra ngoài. Có bà tử thì thầm bên tai hầu phu nhân một câu, sắc mặt hầu phu nhân lập tức thay đổi, thoáng nhìn Oánh Tú, lại thấp giọng với hầu gia ngồi bên này, Thanh Bích bưng khay trà lên, Oánh Tú nhận lấy ly trà, quỳ gối trước mặt Tề Trung Dương "Phụ thân, thỉnh ngài uống trà."Tề Trung Dương thần sắc phức tạp nhìn nhi tử của mình, nhận lấy ly trà Oánh Tú dâng uống một ngụm, sau đó cho nàng một bao lì xì, hòa ái nói "Sau này con và Hạo Minh là phu thê, phải nâng đỡ nhau, chung sống hòa thuận."Oánh Tú gật đầu "Tức phụ cẩn tuân lời dạy bảo của phụ thân."Lại kính trà hầu phu nhân Hứa thị, từ tay trái đi xuống chính là Thế tử phu nhân Tề phủ Gia Cát Ngọc Hân, bà vú đứng sau nàng tay ôm đại nữ nhi đã năm tháng. Gia Cát Ngọc Hân nhận ly trà từ nàng, nhấp một ngụm, sau đó từ trên bàn cầm qua một hộp gấm."Đa tạ đại tẩu." Oánh Tú đưa hộp gấm cho Thanh Bích đứng sau, lại kính trà Liên cả nữ quyến ở đây, Oánh Tú đều tặng các nàng thêu kiện của sống trong Nam Dương Hầu phủ rất nhiều, bởi vì lão hầu gia phân vẫn chưa phân gia, ngoại trừ tam phong ở bên ngoài, hai phòng còn lại đều ở trong hầu phủ. Đại phòng bên này ngoại trừ Tề Hạo Thịnh do chính thê thứ nhất sinh ra, Tề Hạo Minh cho chính thê thứ hai sinh ra, chính thê thứ ba hầu phu nhân hiện tại sinh được Ngũ thiếu gia Tề Hạo Chi và Nhị tiểu thư Tề Lộ Hoa, ngoài ra còn vài thiếp thất và thứ tử thứ chục người, tính cả nha hoàn bà tử, toàn bộ Nam Dương Hầu phủ trên dưới mấy trăm người đều do hầu phu nhân Hứa thị quản gia. Mỗi tháng các phòng đều tới chỗ bà lĩnh bạc, sau đó tự mình điều phối viện của bản thân, mỗi ngày buổi chiều nha hoàn sẽ qua bếp nhận đồ ăn, thuận tiện chọn món cho hôm sau, ăn xong rồi liền thu dọn về Tú nghe hầu phu nhân đặc biệt phái ma ma tới giải thích, lại nhìn mấy chìa khóa trên bàn, phân phó Thanh Bích dâng trà "Hạ ma ma nghỉ ngơi chút đi, uống ly trà rồi nói cũng không muộn."Hạ ma ma là người Hứa thị mang từ nhà mẹ đẻ đến, là thủ hạ đắc lực nhất của bà ấy. Thấy Oánh Tú khách khí với mình như vậy, Hạ ma ma cũng không từ chối, cầm ly trà kia uống cạn, mới tiếp tục "Đa tạ trà của Nhị nãi nãi, chìa khóa này là của Đinh Phong Viện sau khi tu sửa. Phu nhân sẽ lại phái thêm nha hoàn và bà tử tới cho Nhị nãi nãi, để Nhị nãi nãi mau chóng quen thuộc quy củ của hầu phủ."Oánh Tú cười cười, không bận tâm cách dùng từ của bà ta "Vậy làm phiền Hạ ma ma. Bão Cầm, tiễn Hạ ma ma ra ngoài."Bão Cầm tiễn Hạ ma ma ra khỏi cửa, Oánh Tú liền thu lại ý cười, thái độ của Hạ ma ma hôm nay so với thời điểm năm đó nàng gả cho Tề Hạo Thịnh khách khí hơn nhiều, hẳn vì quan hệ lợi hại của Nhị thiếu gia trong phủ không quá lớn, hầu phu nhân cũng không để ý, tự nguyện cho hầu gia mặt mũi chiều, nha hoàn bà tử Hạ ma ma nhắc tới đến đây, trong đó có một ma ma lớn tuổi, Oánh Tú an bài riêng cho bà ta, những bà tử nha hoàn còn lại đều giao cho Kiều ma giờ cơm chiều, Oánh Tú mới phân phó sự vụ lớn nhỏ trong Đinh Phong Viện xuống, người bên cạnh nàng tính cả Thụy Châu tổng cộng có năm nha hoàn, trong đó Thanh Bích lớn tuổi nhất, vì thế để nàng quản lý người bên tổng sự vụ. Kiều ma ma đã già, sự vụ trong Đinh Phong Viện liền giao cho Nghiêm ma ma và Trương ma ma hầu phu nhân phái đến phụ điểm Tề Hạo Minh trở về, sắc trời đã có chút tối sầm, hai người dùng cơm, Tề Hạo Minh giao cho Oánh Tú một chuỗi chìa khóa mới "Hạ ma ma ban ngày mẫu thân phái tới có phải đưa cho nàng một chuỗi chìa khóa không? Ta đã thay đổi vài cái khóa, đây là mới.""Vậy đây là..." Trong xâu chìa khóa còn có hai chìa khóa nhỏ."Đây là chìa khóa phòng thu chi của Đinh Phong Viện, cái này là cha buổi chiều đưa cho ta. Còn đây là chìa khóa nhà kho cất của hồi môn của nương ta, bên trong còn cả ít đồ lão tổ tông cho ta năm đó, nàng có thể dẫn người qua thu xếp một chút." Thời điểm mẫu thân của Tề Hạo Minh Chung thị qua đời, tất cả của hồi môn đều khóa lại cho Tề Hạo Minh, năm đó lão hầu gia và lão phu nhân giữ y bên cạnh giáo dưỡng cũng rất thương y, lúc mất để lại cho y không ít đồ, mấy năm nay Nam Dương Hầu tự mình bảo quản mấy thứ này, cho đến khi y thành thân sẽ trả lại chìa Tú ngẩng đầu nhìn y, có chút kinh Hạo Minh vừa dứt lời liền lộ thần sắc ủy khuất "Hiện tại mọi thứ của ta đều giao cho nương tử nàng, cho nên nàng phải có trách nhiệm với tướng công ta."Oánh Tú bật cười một tiếng, quả thật đúng như Liên thị nói khi đó, chỉ cần của hồi môn, vợ chồng son bọn họ cũng đủ Hạo Minh nhìn nàng cười đến động lòng, tâm trạng theo đó mà cũng trở nên thư thái. Toàn bộ hầu phủ này, Đinh Phong Viện là nơi đơn giản nhất, một không thông phòng hai không thiếp thất, cả viện chỉ có hai chủ tử bọn họ, vốn dĩ bên cạnh y không có quá nhiều hạ nhân hầu hạ, hiện tại trong Đinh Phong Viện đa phần đều là người theo Oánh Tú gả lát sau, Trác Dạ mang thuốc tới, Oánh Tú nhìn y uống xong liền kiến nghị "Chi bằng thiếp phái một nha hoàn ổn trọng theo Trác Dạ sắc thuốc? Một mình hắn phụ trách nhiều việc như vậy có phải quá bận rộn rồi không?""Không cần lo lắng, một mình Trác Dạ là đủ. Đúng rồi, Cẩn Trạch huynh và Thất hoàng tử đã đi Lô Châu, cách chỗ Tứ ca nói không còn xa, nếu thuận lợi, ít nhiều cũng phải mất ba năm." Tề Hạo Minh kéo nàng qua, Bão Cầm và Thụy Châu lui xuống đóng cửa Tú đẩy y tới mép giường, đang muốn gọi người vào hầu hạ, y đã bắt lấy tay nàng, một tay chống mép giường, run run đứng Tú vội đỡ lấy cánh tay Tề Hạo Minh, y lúc này mới không té ngã, chờ y tựa vào giường, trên trán đã một tầng mồ hôi lạnh. Tề Hạo Minh cười khổ, cầm tay nàng lau mồ hôi "Ta quả nhiên là quá nóng vội.""Đừng gấp, hiện tại có thể như vậy đã là không tồi." Oánh Tú mỉm cười, giúp y lau mồ hôi, "Biểu ca bọn họ ở Lô Châu, nếu thiếu dược liệu gì có thể tìm giúp chàng.""Chỉ ủy khuất cho nàng, bên ngoài đều nói nàng gả cho một kẻ vô năng, đời này coi như bị hủy."Vừa nghe Tề Hạo Minh nói lời này, Oánh Tú lại nhớ tới phản ứng hôm qua của y, nào là vô năng chứ? Cúi đầu che đi ngượng ngùng trong đáy mắt, Oánh Tú giúp y lót thêm cái gối sau lưng "Không ủy khuất, bọn họ nói gì kệ bọn họ, tự thiếp biết là được."Vừa dứt lời, thân thể liền bị y kéo vào lòng ngực, Tề Hạo Minh dùng sức ôm chặt nàng, Oánh Tú nhẹ nhàng vỗ lưng y. Đời trước nam tử này vì nàng mà đau khổ cả đời, hiện tại chỉ cần y tốt, người khác nói thế nào, nàng cũng không để ý."Kể về Nam Dương Hầu phủ cho thiếp nghe đi." Dựa vào lòng y thật lâu sau, Oánh Tú mới lên Hạo Minh nặng nề đặt xuống một nụ hôn, sau đó mới nói "Hôm nay nàng cũng nhìn thấy, Nhị thúc cũng ở trong phủ, bọn người Tam thúc một năm sẽ về một lần, Tứ thúc chưa thành thân, suốt ngày vân du tứ hải, làm một đại phu nhàn tản, những năm nay, nếu không phải Tứ thúc tìm về chỗ dược liệu quý báu kia, mạng của ta chỉ sợ không kéo dài đến hiện tại."Oánh Tú cầm tay y đặt vào trong lòng, ôn nhu hỏi "Sau đó?""Tình hình của Đại ca có lẽ nàng cũng biết, nếu không có đích trưởng tử, vị trí thế tử này chỉ sợ không ổn thỏa." Trong mắt Tề Hạo Minh hiện lên một mạt sắc bén, trong lòng Oánh Tú lại kinh ngạc vài phần, kiếp trước nàng cũng sinh được đích trưởng tử, nhưng Tề Hạo Thịnh lại đón hai hài tử kia của Liễu Nhứ Nhi vào phủ, mãi tới khi nàng qua đời, vị trí kia của hắn vẫn không hề thay đổi."Với thân phận của Đại tẩu, chắc là sẽ không thay đổi.""Đúng vậy, nàng biết không, hiện tại triều chính bất ổn, Khánh vương gia hi vọng Nam Dương Hầu phủ chúng ta cùng ông ấy đứng về phía Cửu hoàng tử."Chuyện này Oánh Tú có lẽ rõ ràng hơn Tề Hạo Minh, kiếp trước vì thế tử phu nhân là nàng, thời điểm triều chính xoay chuyển Nam Dương Hầu phủ mới không chịu liên lụy quá lớn."Trong hầu phủ này, Nhị thẩm có tôn tử của mình, ngay cả Tam đệ do Hồ di nương sinh cũng có nhi tử, nếu Đại ca vẫn luôn không có đích trưởng tử, phụ thân sẽ gây áp lực." Tề Hạo Minh đạm nhiên nói. Tất cả, trước mắt dường như không có bất kỳ liên quan gì tới y, hiện tại trong hầu phủ này, bất luận là ai, y cũng chính là người không có năng lực cạnh tranh vậy nếu chân y khỏe lại? Oánh Tú không khỏi cả kinh, bỗng nhiên hiểu ra dụng ý của nam tử này. Nếu hiện tại y nói cho Nam Dương Hầu biết, chân y có thể chữa khỏi, ngắn thì ba năm, lâu thì năm năm, như vậy Đinh Phong Viện này sẽ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió. Oánh Tú rất rõ trận chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kia ai sẽ thua, đến lúc đó Tề Hạo Minh khó mà an ổn sống vậy năm đó y bị hại... Tô Diệu Qua sinh ra trong một gia đình quan lại, phụ thân có chức quan không lớn không nhỏ nhưng được nhậm chức bên ngoài, quản lý một địa phương, cuộc sống hằng ngày vô cùng thích ý. Có điều, điều đó không có nghĩa Tô Diệu Qua quá vui vẻ. Là đích nữ, nàng không thể hưởng thụ vinh quang vốn có, chỉ có thể nhìn nương mình rơi vào nước sôi lửa bỏng, bởi vì Tô phụ thân là kẻ sủng thiếp diệt thê, Tô phủ nhiều nhất không phải nha hoàn, mà là di nương, cứ một viện là có ba người. Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, Tô Diệu Qua đã bắt đầu nguyền rủa phụ thân mình lao lực mệt chết, tốt nhất là chết trên giường di nương nào đó. Tô phu nhân là nữ nhi nhà thương nhân, nhiều tiền nhưng lại không có quyền thế, thời điểm gả vào phải mang theo tuyệt bút của hồi môn, để Tô lão gia lên kinh ứng thí, dùng để hối lộ. Nhưng thế gian này Trần Thế Mỹ quá nhiều, chuyện vứt bỏ thê tử tào khang Tô lão gia không làm, nhưng hành động của ông ta không khác nhau mấy, nhiều năm không bước vào viện của Tô phu nhân, hàng đêm thâu hoan cùng mấy di nương khác. Năm ấy Tô Diệu Qua năm tuổi, được phụ thân ngày đêm cày cấy, rốt cuộc cũng có di nương mang thai, hơn nữa một lần là được nam hài, di nương kia ỷ vào sủng ái, không ít lần khiến Tô phu nhân ủy khuất. Năm Tô Diệu Qua bảy tuổi, Tô phu nhân hậm hực mà chết, bắt đầu từ đó, nàng thề phải khiến tất cả bọn họ chết không được tử tế, đặc biệt là phụ thân bạc tình quả nghĩa này. Không chờ nàng làm gì, báo ứng của Tô lão gia đã tới, không biết ông ta phạm phải tội gì, nghe thiếp thất nói là phạm pháp, bị tuần phủ tra xét ngay lúc đó bắt gặp. Nơi thâm sơn cùng cốc này đương nhiên không có năng lực thay đổi đại cục gì, tuần phủ lập tức phát xét cả nhà bọn họ vào tiện dân tịch, Tô lão gia bị chém đầu, nam đinh đi khai hoang, nữ quyến bán mình làm nô. Tô Diệu Qua bảy tuổi nhìn những di nương đó kêu trời gọi đất, trong lòng đặc biệt hả giận. Cùng nhau bị đưa tới kinh thành, Tô Diệu Qua vì dung mạo xuất sắc mà được phường chủ Nhạc Phường nhìn trúng, vốn phải bị bán vào nhà giàu làm nô tỳ Tô Diệu Qua tránh được một kiếp. Nhưng cừu hận của nàng không vì vậy mà dừng lại, được Nhạc Phường huấn luyện tám năm, cầm nghệ của Tô Diệu Qua dần nổi danh trong kinh thành. Nhạc Phường không giống Họa Phường, nữ tử nơi này tài nghệ đều xuất sắc, thường xuyên được mời tới nhà giàu biểu diễn, mà phường chủ kia đã từng là nhạc sư trong cung. Sau lúc Tô Diệu Qua cập kê năm mười lăm tuổi bắt đầu, nhóm nam tử có ấn tượng với nàng dần không kiềm chế được. Nàng trước nay đều một thân xiêm y đỏ rực, sau khi đánh đàn liền lập tức rời đi, nếu thấy khó chịu liền dứt khoát không đàn, con người sống vô cùng cảm xúc. Nhưng cũng chính vì vậy khiến nàng trở nên đặc biệt, tuy số lần biểu diễn không nhiều bằng các tỷ muội, nhưng nàng lại thập phần được sủng ái. Năm mười sáu tuổi, một tỷ muội tốt kể với nàng đối tượng mình thích, đó là công tử thường tới nghe bọn họ đánh đàn, mi thanh mục tú. Tô Diệu Qua vì nàng ấy mà cao hứng, nữ tử Nhạc Phường xuất giá không dễ dàng, tuy rằng thân phận cao hơn nữ tử Họa Phường, nhưng so với tiểu thư khuê các, các nàng vẫn không có tư cách, nếu gả vào nhà bình thường, không chịu ủy khuất đã là rất may mắn. Nhưng ngày vui ngắn ngủi, công tử kia đột nhiên không tới nữa, tỷ muội của nàng ngày một tiều tụy, mãi tới khi nàng ấy nhận được phong thư, đọc xong liền khóc một hồi. Đêm đó, các nàng còn cùng nhau biểu diễn, thế mà hôm sau, Nhạc Phường lại phát hiện thi thể của nàng ấy trong ao. Tô Diệu Qua nhìn xác chết chìm nổi trên nước, bên tai dường như không còn nghe được hỗn độn ở hiện trường, trong đầu chỉ có một màn mẫu thân hậm hực, cuối cùng thắt cổ tự sát. Thời điểm mọi người nóng lòng vớt thi thể lên, Tô Diệu Qua bỗng nhiên lại phá lên cười, sau đó vô lực ngã xuống, tại sao họ đều vì tình yêu khắc cốt mà bỏ mạng, tại sao lại dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh của chính mình như thế. Tô Diệu Qua bò tới gần, hét lớn với thi thể kia "Ngươi nhát gan, các ngươi đều nhát gan!" Nương nàng thế, tiểu tỷ muội cũng vậy. Nàng sớm đã nói, nam nhân đều không tốt đẹp, chỉ cần tới gần họ, các nàng sẽ mất đi tất cả. Nàng hận họ, tới gần một chút liền cảm thấy ghê tởm! Tô Diệu Qua càng hành xử khác người càng được hoan nghênh, kinh thành không thiếu nhà có tiền đều hi vọng mua nàng về làm thiếp, nghe nàng đàn một khúc nhạc. Ngay lúc ấy lại có một người xuất hiện, hắn có gia thất, gia thế hiển hách, thê thiếp trong nhà thành đàn, nhi nữ mãn đường. Không dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, hắn rất thản nhiên mà nói với nàng, hắn thưởng thức nàng, hi vọng có thể cưới nàng vào phủ. Tiếng đàn đột nhiên im bặt, Tô Diệu Qua nhìn nam nhân này, kéo chặt áo choàng đỏ rực trên người "Sau đó trở thành một vị trong đám thê thiếp kia? Giữ một cái viện, chờ đợi một tháng có thể gặp một lần, sau đó ngày ngày đánh đàn hi vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của ngài?" Nam nhân chỉ cười "Có thể thoát khỏi thân phận tiện dân, đây là lựa chọn tốt nhất." Bố thí của nam nhân càng khiến nàng không thoải mái, nàng không cần, nàng hưởng thụ cuộc sống ở Nhạc Phường, nàng sống không tim không phổi, cho nên không có phiền não, bản thân cần gì phải thu mình trong tòa viện cao lớn kia, cả ngày chải chuốc chỉ để nam nhân chú ý tới. Tô Diệu Qua không đồng ý, lần đầu tiên nam nhân không tức giận. Lần thứ hai nhắc tới phường chủ chủ đề này, nàng vẫn không đồng ý. Nam nhân dùng hết kiên nhẫn của mình, lòng tự trọng của hắn không cho phép một nữ tử như vậy cự tuyệt. Lần thứ ba, hắn ép buộc nàng. Nàng có lẽ sẽ càng thống khổ, nhưng chẳng qua là phá một cánh cửa mà thôi, cũng không đau đớn như vậy, khi nhỏ nàng hưởng đủ tư vị tra tấn của các di nương, Tô Diệu Qua cau mày, ở dưới thân thừa nhận sự phẫn nộ của nam nhân đó. Duỗi tay sờ đầu gối, Tô Diệu Qua cố nén ghê tởm, nhanh chóng cầm cây trâm đâm xuống, nam nhân nghiêng người, cây trâm vô tình đâm xuống bả vai, nhìn mà ghê tởm. Nam nhân tát Tô Diệu Qua một cái, đẩy nàng ra mép giường. Tô Diệu Qua nhìn thứ dưới thân hắn, nôn ra. Một nam nhân có thân phận cưỡng gian nữ tử Nhạc Phường còn bị thương, nói ra không hề dễ nghe chút nào, nam nhân yêu cầu phường chủ đuổi Tô Diệu Qua ra khỏi Nhạc Phường. Rời Nhạc Phường, nàng chẳng là gì cả, tài nghệ của nàng, tất cả của nàng đều không có nơi phát triển. Cách sống xa xỉ của Nhạc Phường kia, Tô Diệu Qua chưa từng hưởng thụ, nhưng nàng rời đi, mang theo đàn cổ, mang theo cây trâm làm bị thương nam nhân kia, trên người mặc một bộ y phục rực rỡ. Ngày tháng trong kinh thành khó khăn hơn tưởng tượng, nam nhân kia không biết đã nói gì, ngay cả nhạc sư Tô Diệu Qua cũng không thể làm, càng đừng nói tới các hộ nhà giàu xin làm nhạc nữ. Một nữ tử như vậy, bất kỳ nữ chủ nào cũng không an tâm. Lúc ấy Thẩm phu nhân đang mang thai tới tìm nàng, muốn nàng dạy dỗ Đại nữ nhi của mình, năm ấy Thẩm Oánh Tú năm tuổi. Yêu cầu chính là ngoại trừ Vân Thư Viện, nơi nào của Thẩm phu cũng không được đi, nếu không nàng sẽ lập tức bị đuổi đi. Ban đầu Tô Diệu Qua không có suy nghĩ gì, nhưng gặp được Oánh Tú phấn điêu ngọc trác, bà thế mà lựa chọn ở lại. Oánh Tú năm tuổi khiến Tô Diệu Qua nhớ lại thời điểm bản thân năm tuổi. Oánh Tú từ nhỏ đã không có mẫu thân, ở Thẩm phủ cũng không thấy Thẩm Hạc Nghiệp thương nó bao nhiêu. Tô Diệu Qua thương nha đầu này, càng thích ở bên nó. Ở Vân Thư Viện, Tô Diệu Qua một thân hồng y, ngồi dưới gốc anh đào, trước người là cây đàn cổ, cùng cánh hoa rơi rào rạt, tiếng đàn dễ nghe cứ thế vang lên. Oánh Tú rất thích ỷ lại vào vị tỷ tỷ xinh đẹp này, giống hệt mẫu thân, mỗi lần cười lên đều ôn nhu mỹ lệ, cũng không biết lúc an bài Thẩm phu nhân có tâm tư gì, thế mà không hề cự tuyệt cho Tô Diệu Qua ngủ cùng Oánh Tú. Cứ như vậy mà qua bốn năm, Oánh Tú chín tuổi thoát khỏi bộ dáng của trẻ con, thân mình bắt đầu cao lên, rất nhanh liền có cảm giác duyên dáng yêu kiều, gương mặt dần thon gầy để lộ dung nhan xinh đẹp. Chỉ cần mấy năm nữa, nàng ấy khẳng định sẽ vô cùng kiều diễm. Tô Diệu Qua thấy nàng không chút cố kỵ thay y phục trước mặt mình, ánh mắt trầm xuống. Cầm nghệ của Oánh Tú ngày càng xuất sắc, bốn năm Tô Diệu Qua dạy dỗ cũng rất tận tâm, trong Vân Thư Viện thường xuyên truyền ra tiếng sư đồ hai người đánh đàn. Thẩm Hạc Nghiệp có tới nghe vài lần, mỗi lần Oánh Tú đều vô cùng vui vẻ, khi đó nàng còn kể với Tô Diệu Qua về mẫu thân, ngày tháng một nhà ba người hạnh phúc, nhưng vừa nhắc đến, ánh mắt liền trở nên ảm đạm. Tô Diệu Qua sẽ luôn xoa đầu nàng, an ủi "Không sao, sư phó sẽ ở cạnh con, con cũng sẽ ở cạnh sư phó, đúng không?" "Sư phó, con tương lai nhất định phải tìm một tướng công tốt, hắn nguyện ý nghe người kể chuyện giống như thế này, không bao giờ ghét bỏ, hoạn nạn có nhau, đúng không sư phó?" Tô Diệu Qua khắc chế chán ghét trong lòng, đồ nhi nàng bảo vệ bốn năm cư nhiên lại muốn gả ra ngoài "Tương lai nhất định phải gả sao? Cùng sư phó tiếp tục thế này không tốt à? Sư phó cũng có thể ở cạnh trò chuyện với con, không bao giờ ghét bỏ." Lúc đó Oánh Tú còn ngây thơ, chỉ ngơ ngác nhìn Tô Diệu Qua, khó hiểu hỏi "Trưởng thành không phải đều gả đi sao? Sư phó chính là sư phó, không thể là tướng công." "Muốn gả cho nam nhân tới như vậy?" Sắc mặt Tô Diệu Qua bỗng nhiên trở nên dữ tợn, kéo tóc Oánh Tú qua, trong lòng nảy sinh ác độc. "Sư phó, đau!" Oánh Tú bắt lấy tay nàng không ngừng kêu đau, đôi mắt hàm chứa nước mắt. Tô Diệu Qua nhanh chóng buông ta, có chút thất thố mà muốn ôm lấy Oánh Tú. Oánh Tú sợ hãi thu người về, Tô Diệu Qua thấy vậy không ngừng xin lỗi "Tú Nhi ngoan, đừng sợ, sư phó chỉ là lỡ tay, sư phó cũng không muốn như vậy, ngoan." Oánh Tú bị ôm chặt vào lòng, bỗng nhiên cảm giác đầu vai chợt lạnh, Tô Diệu Qua đã lấy dây trói nàng, kéo áo khoác nàng xuống. "Sư phó, người muốn làm gì!" Oánh Tú ở trong lòng nàng giãy giụa, một tay Tô Diệu Qua cố định nha đầu, một bên dỗ dành nói "Tú Nhi ngoan, Tú Nhi ngoan, đừng hỏi gì cả, cũng đừng nói chuyện, nhắm mắt lại, ngoan." Tô Diệu Qua vén tóc Oánh tú lên, nhìn chiếc cổ trắng ngần, trên tai đeo chuỗi bông trân châu phiếm hồng, nàng đột nhiên cúi đầu, liếm một chút. "A!" Oánh Tú lập tức rơi vào khiếp sợ, cảm giác kỳ quái đó, còn cả ướt át ấm nóng khiến nàng sợ hãi, sư phó thế mà đưa tay sờ lên ngực nàng, sắp vói vào trong, "A! Bà vú, sư phó, đừng, đừng!" Tất cả đối với Oánh Tú như một giấc mơ, chờ bà vú vọt vào, Oánh Tú thấy Tô Diệu Qua bị kéo ra ngoài, nàng chỉ có thể trốn trong lòng Nghiêm ma ma, lạnh tới phát run. Thẩm Hạc Nghiệp lập tức đuổi Tô Diệu Qua ra khỏi Thẩm phủ, hỏi Oánh Tú đã xảy ra chuyện gì, Oánh Tú lắc đầu dù chết cũng không chịu nói, sau đó nàng sinh bệnh, sốt cao, trong mộng không ngừng kêu đừng. Sư phó làm bạn bốn năm đó cuối cùng thế mà trở thành bóng đè của nàng, sự việc trôi qua mấy năm, Oánh Tú mới dám dò hỏi hướng đi của Tô Diệu Qua, mới biết sau khi bị đuổi đi, Tô Diệu Qua trực tiếp rời khỏi kinh thành... Tui đang edit cái gì đây.... Đánh giá từ 31 lượt Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ - Tô Tiểu LươngGiới thiệu truyện ngôn tình lôi cuốn này"Tiểu thư, uống thuốc đi." Nói rồi, Bão Cầm đi mở cửa sổ, trong phòng lập tức trở nên sáng sủa Oánh Tú mở mắt, mơ màng đưa tay chỉ vào ngăn tủ bên kia "Cầm Nhi, đem cái hộp lại đây.""Tiểu thư, chúng ta uống thuốc trước đi, lát nữa Bão Cầm sẽ lấy cho ngài, được không?" Đáy mắt Bão Cầm hiện lên một tia chua xót, tiến lại bưng chén thuốc đút nàng tay Thẩm Oánh Tú hất ra, mùi thuốc trong phòng lại tăng thêm một mùi khác lạ. Nàng bắt lấy tay Bão Cầm, cố sức kêu "Đủ rồi, có uống tiếp thì được gì chứ? So với việc kéo giữ cơ thể này, chi bằng để chàng cưới người chàng muốn.""Tiểu thư, người đừng nghĩ như vậy, người hãy nhớ tới phu nhân vào lão thái gia đi." Bão Cầm lại đưa chén qua nhưng vẫn bị Thẩm Oánh Tú dùng sức đẩy trở lấy hết sức tựa vào người Bão Cầm, thở hổn hển nói "Nghe ta nói."Bão Cầm lau nước mắt, gật đầu "Tiểu thư người đừng vội, nô tỳ không như vậy nữa."Thẩm Oánh Tú đưa mắt nhìn màn che bên ngoài, đáy mắt đục ngầu hiện lên một tia rõ ràng "Cầm Nhi, bốn người theo ta tới đây, hiện tại chỉ còn một mình ngươi ở cạnh. Trong hộp có chút trang sức mà ngoại công tặng, ngươi cầm lấy rồi rời khỏi đây, đừng trở về Thẩm phủ, hãy tìm một người thật tốt mà gả đi đi."Bão Cầm muốn nói gì đó nhưng Thẩm Oánh Tú lại nắm chặt tay nàng, tiếp tục "Đừng đi tìm Vương quản gia lấy thuốc nữa, Cầm Nhi, ta cầu xin ngươi, đừng đi nữa, Thẩm Oánh Tú ta dù có chết cũng không muốn bị bọn họ vũ nhục như vậy."

trùng sinh chi lại vì hầu môn phụ