trọng sinh chi tô trạm
Previous Next Chương 891, nhi tử có thể từ bỏ, cháu gái càng trọng yếu hơn! Mạt Thế Phàm Nhân; 3542 từ; 22/10/20-00:01
Trọng Sinh Chi Tô Trạm Chương 62 Chương trước Chương tiếp Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Phiếm liền chuẩn bị khởi hành đến xưởng quân sự ở trên núi xử lý chuyện trộm cắp đan dược. Lúc Tô Trạm thức dậy, hắn theo thói quen sờ sờ vị trí bên cạnh, bỗng chốc sờ vào khoảng không, cũng tỉnh dậy luôn.
Vẫn chỉ là một đứa con nít, muốn thân cận với cha của mình, Tô Trạm trong lòng lặng lẽ nghĩ đến, Tô Phiếm lúc này vẫn còn tồn tại tâm tư muốn thân cận cùng cha mình, nhưng không đến vài năm nữa, Tô Phiếm lại hoàn toàn chết tâm — Hắn nhớ đến ở đời trước, Tô Phiếm quy quy củ củ mà thay cha làm việc, nhưng hoàn toàn chính là một bộ dáng vẻ cấp dưới đối với cấp trên, mà
Ngày hôm sau lúc ăn cơm, Tô Trạm lơ đãng tuyên bố mình cũng muốn đi học ở Yangon, Tô Phiếm vui đến nổi hận không thể ôm em trai mà cắn một cái, mà tướng quân phu nhân cuối cùng cũng cảm thấy đem hai con trai bồi dưỡng thành người có ăn học có tri thức hiểu lễ nghĩa, cái hy vọng này lại thấy được chút ánh sáng, thế giới này rất lớn, Tô Trạm và Tô Phiếm nên đi nhìn thử.
️ Đọc truyện tranh Trọng Sinh Đoàn Sủng: Phu Nhân Ảnh Đế Vừa Nghèo Vừa Dữ [Trọng Sinh Đoàn Sủng : Ảnh Đế Phu Nhân Vừa Nghèo Vừa Hung] Chap 4 Full Tiếng Việt bản đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại DichTruyen
Công ty không ngừng nỗ lực mang đến những sản phẩm đồ gỗ nội thất đẹp nhất, cao cấp nhất trong quá tầm giá. Sản phẩm luôn được đóng mới với thiết kế và sản xuất bằng chất liệu gỗ tự nhiên cao cấp có độ bền cao. Địa chỉ: Ấp chợ trạm, Cần Đước, Long
Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Chương 9 Tô Trạm không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cái thằng nhóc này, vậy mà cũng khóc ầm lên! Vừa nãy còn tuỳ tiện ngông cuồng tự cao tự đại, bây giờ vậy mà trơ mắt mà khóc, y còn mặt mũi để khóc hả. Tô Trạm nhẹ giọng hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn một bộ tư thế “Các người ức hiếp ta, ta chính là không đứng lên đó” của y, sống chết mà nằm lăn lộn khóc lóc dưới đất. Sống lại một đời, thế nào mà đầu tiên gặp phải một đứa con nít cực phẩm như vậy chứ… Mà Tô Phiếm bị người làm ôm lấy, trong tay đang nắm chặt quyển sách mà Tô Trạm đã thay mình giành lại, trong lòng nghĩ, khóc thì thật sự hơi quá, bất kể là có phải hay không bởi vì đứa bé này cố ý cầm lấy quyển sách làm khó dễ mình mới khiến cho Tô Trạm ra tay, tóm lại người nào khóc trước người đó liền hợp tình hợp lý, cái đạo lý này y vẫn hiểu được. Có điều, một ngày tốt đẹp thế này mình vậy mà không để ý em trai, còn cùng với em trai đánh nhau với người khác, Tô Phiếm chợt cảm thấy trong lòng không ổn. Quả nhiên, Chung Ý Ánh giận đùng đùng đi tới, đầu tiên là tốt bụng đem đứa nhỏ đang nằm dưới đất đỡ lên, rút khăn tay của mình ra lau lau nước mắt ràn rụa trên mặt đứa nhỏ, may mà trong phòng trẻ em rất sạch sẽ, không có tro bụi lung tung, chỉ có đều trên mặt toàn là vết tích bị hai anh em Tô gia vừa túm vừa đánh vừa cào làm ra, vài đường đỏ đỏ trên làn da trắng nõn tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng đáng thương hơn. Thấy vậy Chung Ý Ánh thì vừa giận vừa đau lòng. Sau đó, đứng lên xoay người nắm cánh tay nhỏ bé của Tô Trạm liền giơ cao lên liền vỗ vào cái mông nhỏ của hắn, Tô Phiếm vội vội vàng vàng nhảy ra lôi kéo góc áo của Tô phu nhân “Mẹ cả, đừng đánh em trai, là con sai, em trai muốn giúp con đoạt lại quyển sách!” Dứt lời còn vội vã giơ cao quyển sách “Ba trăm câu thơ Đường” mà Tô Trạm đã giúp mình lấy lại. Chung Ý Ánh ngược lại ngạc nhiên, Tô Trạm và Tô Phiếm ở cùng nhau có thể không cãi nhau thì đã tốt rồi, đứa con trai này của mình sao lại sẽ giúp Tô Phiếm ra mặt? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm cứng đờ, cái gì chứ, không phải là đoạt lại một quyển sách bại hoại sao! Về phần nhìn hắn như thế, Tô Trạm bĩu môi một cái, mình chỉ là bởi vì nhìn không quen có người ở trước mặt mình diễu võ dương oai mà thôi. Lại vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn sắc mặt của mẹ vừa giận vừa vội, nếu đổi lại là lúc trước hắn chắc chắn sẽ cãi lại ngay trước mặt mẹ, nhưng nghĩ đến đời trước chính là bởi vì lo lắng cho mình, mà mình căn bản không có nghĩ đến tâm trạng của nàng bị mình làm cho tức đến nỗi vài lần bị bệnh, thân thể càng ngày càng không tốt. Hơn nữa, người lớn như vậy bị đánh đòn trước mặt cũng thật sự là quá mất mặt rồi. Thế là, Tô Trạm chưa bao giờ biết nhận lỗi là thứ gì, cố gắng hết sức điều chỉnh vẻ mặt của chính mình, thả lỏng mặt mày, mí mắt cũng hạ xuống, trông mong mà ôm lấy bắp đùi của mẹ, ai ai làm nũng nói “Mẹ, con và Tô Phiếm chỉ là đùa giỡn thôi, chúng con không phải đánh nhau.” Chung Ý Ánh chưa từng hưởng thụ qua con trai làm nũng bị cái bộ dạng này của đứa con trai nhỏ bé của mình làm cho trở tay không kịp, mà Tô Phiếm ở một bên cũng kéo góc áo của mình vẻ mặt càng thêm vô tội nhìn mình, nói thay cho Tô Trạm “Đúng vậy, em trai chỉ là muốn giúp con lấy lại quyển sách thôi.” Chung Ý Ánh sờ sờ đầu của Tô Trạm, đem hắn từ bắp đùi mình kéo ra, lại đem Tô Phiếm cũng kéo đến trước mặt, hai anh em từ sáng sớm đã ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn bây giờ thì quần áo sốc xếch. Một đứa thì vẻ mặt lo sợ bất an, một đứa thì rất không phục mà nghiêng đầu quay mặt sang chỗ khác. Nhưng mà thấy được hai đứa con xung khắc như nước với lửa hiếm khi cũng có lúc hợp lực với nhau, mặc dù cái hợp lực này là đánh nhau với người khác… “Hai đứa con đó! Tối hôm nay lại tính tiếp, còn không xin lỗi người ta?” Dứt lời, Chung Ý Ánh đụng đụng bả vai của hai anh em đẩy hai đứa đến đứa nhỏ trước mặt đang rớt nước mắt, nhưng mà vẻ mặt thì đã sớm khôi phục lại bình thường. “Không cần, không cần, Tô phu nhân, là con không đúng, hôm nay là sinh nhật của Tô Trạm con không nên tranh giành với hắn.” Đứa nhỏ đứng thẳng người, rất có lễ phép mà nói. Rõ ràng tên mặt còn lưu lại vết thương và nước mắt, lại tỏ ra nhu thuận, khiến có Chung Ý Ánh nhất thời sinh ra hảo cảm. Mà Tô Trạm lại ngạc nhiên nhìn y, bây giờ hắn càng có thể xác định, đứa nhỏ này vừa rồi tuyệt đối chính là diễn trò! Giọt nước mắt đó nói rơi là rơi, hắn cuối cùng cũng thấy được đứa nhỏ so với Tô Phiếm của bây giờ còn hai mặt hơn, thật sự là không đơn giản! Tô Phiếm cũng nghĩ giống như hắn, cũng rất là không biết nói gì, rõ ràng người bị ức hiếp là hai anh em nó mà, tại sao cái tên này lại khóc lớn tiếng, mà bây giờ còn giống như không có chuyện gì? Thế là Chung Ý Ánh cúi người xuống sờ sờ đầu của y, rất là yêu thương nói “Đây là tiểu thiếu gia của phủ nào, dạy bảo thật tốt. Con tên gì?” “Thưa phu nhân, cha con là Mục Bách, con tên là Mục Thiên Chương.” Đứa nhỏ ngước đầu cao giọng trả lời. Mục Thiên Chương. Tô Trạm biểu thị, đời trước thật sự chưa từng nghe qua nhân vật này, nghĩ lại thì Mục Bách con cái rất nhiều, mình không quen biết cũng là chuyện bình thường. Chung Ý Ánh lại mỉm cười sờ đầu y “Thì ra là con trai của Lan muội muội. Thật sự là tên đẹp, Thiên Tứ Ngọc Chương. Cha mẹ con là hy vọng con làm quân tử như ngọc.” Tô Trạm bĩu môi một cái, người này thật sự là lãng phí cái tên này, cả người chỗ nào cũng không quân tử, chính là một đứa con nít phá hoại khiến người ta thấy ghét. Đáng tiếc chính mình vậy mà sống lại vào năm 9 tuổi, nếu không thì có thể bắt cái tên tiểu tử này mà hung hăng đánh một trận vào mông nó! Người nào đó hoàn toàn quên mất, chính mình vừa rồi còn xém chút nữa bị vỗ mông… Lúc này lại có một người phụ nữ đi vào, màu da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp làm người ta ngạc nhiên, giống như một đoá hoa mẫu đơn nở rộ, mà lại có khí chất ôn nhu như nước, mặc dù bước chân vội vã nhưng dáng đi lại thanh thoát nhẹ nhàng. “Thiên Nhi, con đứa nhỏ này lại bướng bỉnh nữa? Ánh tỷ tỷ, thật sự là ngượng ngùng lại mang thêm phiền phức cho chị.” Lời nói bên miệng lại mang theo ý xin lỗi và trách cứ, lại còn vội vã dắt tay Mục Thiên Chương qua kiểm tra tình trạng của con trai. Thấy y chỉ là nghịch ngợm đánh nhau, trên mặt mặc dù có vết thương cũng không có gì quá đáng ngại, lúc này mới yên tâm được một chút. Chung Ý Ánh lại mỉm cười nói “Sao lại trách Thiên Nhi, là Tô Trạm không tốt, đem vị khách nhỏ của chúng nó đánh. Tô Trạm, qua đây, xin lỗi anh Chương của con đi.” Đứa nhỏ nào đó hận không thể mà liếc Mục Thiên Chương đang đứng bên cạnh mẹ của y một cái — Kêu hắn xin lỗi cái thằng nhóc này hả, thật sự là nằm mơ. Thế là chỉ xoay đầu đi, nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Tô Phiếm cũng đứng ở kế bên, không biết là nên khuyên em trai nghe lời của mẹ cả, hay là chính mình ra mặt xin lỗi… “Con trai chính là như vậy, cũng không cần phải dùng đến xin lỗi. Đây gọi là không đánh nhau thì không quen biết. Chương Nhi, mau dẫn em trai đi chơi đi.” Một câu nói khéo léo lại khiến cho Chung Ý Ánh vui lòng, Tô Trạm chỉ thấy mẹ của mình cũng mỉm cười nói “Đúng vậy. Đứa con trai này của chị, sắp quản không được rồi.” “Tô phu nhân, là con không tốt. Vừa rồi không nên cùng em Tô Trạm tranh giành.” Mục Thiên Chương rất là ngoan ngoãn nhận lỗi, dứt lời còn mỉm cười hữu nghị với Tô Trạm. Càng chọc cho Chung Ý Ánh cảm thấy đứa nhỏ này hiểu chuyện lại lễ phép, so ra thì, không biết tại sao mình lại sinh ra một đứa con trai tính tình giống như khỉ hoang vậy. Lại vẫn như cũ chỉ là vừa giận vừa không biết làm sao mà điểm điểm đầu của Tô Trạm, “Con đứa nhỏ này, đợi sinh nhật của con xong rồi mẹ tìm con tính sổ.” “Ai là em trai của ngươi!” Có một Tô Phiếm đã đủ làm cho hắn thấy phiền rồi, tên gia hoả nào đó còn nhỏ mà tâm lớn cũng không muốn lại tới một anh trai phá hoại gì nữa đâu. “Tiểu thiếu gia rất đáng yêu! Không giống Chương Nhi…” Người phụ nữ đó lại nói ra những lời nói dễ nghe trôi chảy mà khen ngợi. Mà Tô Phiếm lại mím môi, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm, rất là ngưỡng mộ mà nhìn người phụ nữ xinh đẹp đó đang nắm tay Mục Thiên Chương một cách chặt chẽ, nhỏ dài trắng tinh giống như đoá hoa sen duyên dáng yêu kiều nở trong ao vào mùa hè, rõ ràng là bà ấy đối với Mục Thiên Chương cực kỳ yêu thương và quan tâm. Thẳng đến khi người phụ nữ đó dắt tay Mục Thiên Chương mỉm cười với Chung Ý Ánh rồi dắt y ra khỏi phòng. Tô Trạm trong lòng lại nghĩ, hai mẹ con này là người từng trải nhiều kinh nghiệm. Ở đời trước căn bản chưa từng nghe nói đến, nhân phẩm và thủ đoạn như vậy, không hẳn là ở Mục gia không có tiếng tăm gì a? Quay đầu lại thấy Tô Phiếm không nói một lời mà con nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai mẹ con đó, tướng mạo thanh tú kiểu con nít lại cứ nhiễm một tia u buồn. Mặc dù hắn rất không muốn thừa nhân, nhưng khi thấy Tô Phiếm như vậy, Tô Trạm vẫn là không khỏi cảm nhận được, cái người anh trai con riêng này của mình bây giờ tâm trạng rất buồn. Nếu như đổi lại là đời trước, Tô Trạm tất nhiên là giễu cợt mà chế nhạo y như thế này “Cũng muốn giống người ta có mẹ sao? Tôi khuyên anh vẫn là không nên mộng tưởng hão huyền, mẹ của anh đã sớm chết rồi!” Thế nhưng nghĩ đến lúc nãy bị cái tên Mục Thiên Chương nào đó nói thành “đồ ăn xin”, vẻ mặt của Tô Phiếm trắng bệch khó chịu cực kỳ, Tô Trạm mím môi một cái, lại cũng chỉ nghẹn ra một câu “Người đều đi rồi còn nhìn cái gì. Lần sau thì đánh lại!” Tô Phiếm lúc này mới hồi phục tinh thần lại, mặc dù vẻ mặt của em trai vẫn như cũ là dáng vẻ nhướng lông mày vẻ mặt khinh thường mình không có tiền đồ, nhưng y lại cảm thấy được có chút không giống như lúc trước. Cho nên, y cũng mạnh dạn mà đi kéo tay Tô Trạm, “Sắp khai tiệc rồi, em trai, chúng ta đi ăn cơm đi.” Tô Trạm vẫy vẫy tay lại không hất ra, bàn tay nhỏ bé lại gắt gao nắm lấy tay của mình “Đừng đụng tôi, đừng dắt!” Tô Phiếm lại đột nhiên có được can đảm mà không buông ra “Em là em trai của anh, anh phải trông nôm em thật kỹ, lần sau sẽ không để ai ức hiếp em nữa.” Nghĩ đến lúc nãy mẹ cả kêu Tô Trạm kêu cái tên Mục Thiên Chương đó là anh trai, trong lòng y lại không hiểu sao cảm thấy khó chịu — Tô Trạm chỉ có thể là em trai của một mình y mà thôi, y tuyệt đối không cho phép hắn gọi người khác là anh trai. May mà, y biết được lấy tính tình của Tô Trạm không nói năng lỗ mãng đã không tệ rồi, căn bản không thể gọi người khác là anh trai. Thế là trong lòng càng cảm thấy vui sướng, gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mềm của em trai không buông. Y không có tay của mẹ để dắt, lại chỉ có một em trai duy nhất. Nghĩ như vậy, Tô Phiếm chỉ muốn nắm thật chặt tay em trai của mình. Tô Trạm nhất thời không nói gì “Vừa mới bị ức hiếp rõ ràng là anh đó được không!” Sau đó, hắn phát hiện sức lực của mình nhỏ hơn Tô Phiếm, người nào đó ăn gan hùm mật gấu cư nhiên không sợ chết mà lôi kéo tay của mình không buông. Hết chương 9. Editor có lời muốn nói Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!^^
Nghiêm Tòng Gia thấy Tô Phiếm nắm chặt Phật châu trong tay, lại rất nhanh liền buông ra. Trên khuôn mặt trắng ngần trơn bóng vẫn như cũ ôn hoà đầy ý cười lại bị sự nghiêm nghị thay thế, nhưng mà đó cũng chỉ là thoáng qua. Ánh mắt của y vừa chuyển, giả vờ nhẹ nhàng mỉm cười nói “Đại thiếu, tôi đã nói không cần gấp gáp trở về, cậu thấy nhị thiếu đi chơi rất vui vẻ.” Mã Mọi người thấy gì không, câu thoại đốt nhà kinh điển của các tiểu tam đấy. Mới đầu chương mà tức lộn ruột hà.Tô Trạm lúc ra ngoài đương nhiên là có vệ sĩ đi theo, Mạnh Cảm cũng có nhân viên liên lạc của quân đội Tô gia, cho nên, Tô Phiếm vừa đến Mạnh Quả cơm tối cũng chưa kịp ăn liền trực tiếp đến bờ sông. Nào ngờ vừa đến liền thấy được một vở kịch hay như rất nhanh liền cập bờ, Mục Thiên Chương vẻ mặt không có chuyện gì, giả vờ như ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời, rất tự nhiên mà chào hỏi Tô Phiếm “Tối hôm nay thời tiết rất tốt a, Tô Phiếm, cậu không phải là đi Ban Dương sao, sao lại chưa tới mấy ngày lại về rồi.”Tô Trạm luống cuống tay chân mang giày, lúc này hận không thể một chân đạp Mục Thiên Chương xuống Phiếm vân đạm phong khinh mà mỉm cười, dường như căn bản không thấy một màn vừa nảy, cũng làm như không có chuyện gì xảy ra mà nói chuyện với Mục Thiên Chương “Công việc đều làm xong rồi, dứt khoát liền quay về, vừa lúc ngừng ở Mạnh Cảm, nghe nói cậu dẫn A Trạm ra ngoài chơi, thuận tiện đón hắn về nhà.”“Đồ lần này như thế nào? Khi nào thì lấy hàng hoá.” Mục Thiên Chương trực tiếp Trạm ở bên cạnh chống tai lắng nghe, trong lòng nghĩ, Tô gia của mình mua vũ khí tiếp viện thì mắc mớ gì đến Mục Thiên Chương, lẽ nào tên gia hoả này cũng xuất ra một phần nhưng mà y mua súng ống đạn dược làm chi?“Đầu tháng sau hẳn là có thể.” Tô Phiếm nhàn nhạt liếc một cái đến Tô Trạm đang ngồi bên mép thuyền chiến đấu với dây giày, cũng không muốn tiếp tục chủ đề Trạm loạn thất bát tao mà thắt dây giày xong liền chuẩn bị đứng lên, chỉ thấy Tô Phiếm lại đột nhiên ngồi xổm người xuống, đè lại chân của hắn, kéo dây giày ra, ngón tay thon dài lại linh hoạt thắt lại một cái nơ cân đối có thể nói là hoàn mỹ, “Lúc còn nhỏ chính là thắt loạn, sao bây giờ cũng như vậy.”Thái độ của Tô Phiếm rất dịu dàng tự nhiên, nhưng mà lại khiến cho Tô Trạm thoáng cái không hiểu sao lại chột dạ, hắn thậm chí nghĩ rằng đời trước lúc mình bị nhốt dưới tầng hầm, Tô Phiếm cũng là bắt lấy chân mình như vậy, còn tự tay rửa sạch, lúc này y cũng là ngồi xổm trước mặt mình như vậy, hơi cúi thấp đầu, chỉ thấy được khuôn mặt ấm áp, thoáng như ánh sao rơi vào giữa chân biết sao tư thế lúc này tương tự như vậy, Tô Trạm cảm thấy vừa hoảng sợ vừa rối loạn, thoáng cái rút trở về, ấp úng nói “Không sao đâu, chỉ cần không lỏng lẻo tuột ra là được rồi.” Hắn chỉ cảm thấy lỗ tai đều muốn nóng Phiếm tự nhiên mà kéo tay Tô Trạm xuống, nhẹ nhàng kéo người hắn về phía mình, giống như em trai nhỏ dắt ra cửa ham chơi quên luôn thời gian, “Tôi thay A Trạm cám ơn, nhưng mà, sau này vẫn là đừng mang A Trạm đến ven sông, trong mệnh của hắn kị nước. Chúng tôi đi trước đây.” Trong lòng của Tô gia đại thiếu gia có một quyển sổ nhỏ, lúc này lại vẽ cho Mục Thiên Chương một nét.Mã Ý là ảnh ghim rồi đó!Mục Thiên Chương không cho là đúng mà mỉm cười, trong mắt loé lên một tia bỡn cợt, “Được, lần sau lại đến chỗ chơi khác. Đúng rồi, A Trạm, trở về lấy chút thuốc xoa xoa cổ một chút, muỗi cắn vài chỗ đó.”Tô Phiếm lúc này mới đem tầm mắt chú ý đến cổ áo sơ mi hơi buông lỏng của người nào đó, chỉ thấy chỗ cái cổ và xương quai xanh rõ ràng có vài vết đỏ, được làn da trắng như tuyết tôn lên, hệt như vài đoá hoa đào rơi, xinh đẹp lại mang theo sự mập Trạm chỉ cảm thấy Tô Phiếm đang nắm tay mình đột nhiên nắm chặt, xém chút nữa là đem hắn bóp đau chết luôn, anh trai nhà hắn trên mặt không chút biểu tình, nhưng mà ánh mắt nhìn chằm chằm mình lại bộc phát sự tối tăm sâu thẳm nhìn không ra tâm trạng đó, người nào đó vẫn luôn không sợ trời, không sợ đất bộc phát sự chột dạ và bất an. Không biết tại sao, hắn thấy được Tô Phiếm trước sau như một ôn tồn lễ độ, phong độ nhanh nhẹn, ngay cả lúc đem mình dìm chết cũng có thể cười, lúc này vẫn như cũ là dáng vẻ không chút gợn sóng, hắn lại nhạy bén mà phát giác được sự tức giận của Tô Thiên Chương cm anh, chiếm tiện nghi của tôi còn muốn trắng trợn tuyên dương một phen, Tô Trạm chỉ xem Mục Thiên Chương đây là muốn sau khi bày tỏ với mình liền dự định từng bước một ép sát, ngay cả pháo đài của nhà hắn cũng dám đánh hạ. Tô Trạm lúc này đối với chuyện từng trải của Mục Thiên Chương vẫn có chút đồng cảm, nhất thời đối với người nào đó cười đến vô tội lại hơi đắc ý trong lòng im lặng mà hỏi thăm 18 đời tổ tông của y.“Ách, cái đó, A Phiếm, ở đây muỗi thật sự rất nhiều, chúng ta mau về nhà thôi.” Tô Trạm rất muốn đem cái tay đáng thương của mình từ trong tay Tô Phiếm rút ra, thuận tiện ở sau lưng Tô Phiếm hung hăng mà trừng Mục Thiên Chương một cái.“Cũng đúng, A Trạm da mềm, phải cẩn thận một chút. Tòng Gia, chúng ta đi thôi.” Tô Phiếm từ tốn mà nói một câu, liền buông tay Tô Trạm ra, gọi Nghiêm Tòng Gia ở một bên chuẩn bị lên câu nói này, tai sao Tô Trạm không khỏi cảm thấy, Tô Phiếm có một loại cảm giác đang nói… A Trạm da mềm khi sờ lên cảm giác rất thích… Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy…Lúc Tô Phiếm vừa đến, vừa lúc thấy được Tô Trạm và Mục Thiên Chương đánh xong một quyền cuối cùng, em trai nhà mình còn thiếu chút nữa lảo đảo lắc lư mà ngã xuống nước, mà Mục Thiên Chương thì giơ tay ra chụp tới. Nghĩ đến hai người chẳng qua là vui đùa ầm ĩ, không có chuyện mà thấy được mấy cái vết tích trên người Tô Trạm, y chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy, xem ra, mình vẫn là bỏ lỡ điều đến mình có khả năng bỏ qua những thứ nào đó, khoé môi Tô Phiếm nhếch lên, trực tiếp lên xe…Tô Trạm vừa thấy bóng lưng đó liền biết anh trai nhà mình giận rồi, còn bị quăng đi, nhất thời nhấc chân muốn trốn, nhưng mà vẫn không quên quay đầu nhỏ giọng nghiến răng nghiến lợi nói với Mục Thiên Chương, “Trở về rồi sẽ tính sổ với anh!”“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.” Mục Thiên Chương vểnh môi trưng ra bộ mặt vô sỉ mà trả lời.++++Người nào đó mặt than ngồi bên cạnh Tô Phiếm, mà Nghiêm Tòng Gia đang nói chuyện với Tô Phiếm, vì thế mà mình một câu cũng không chêm vào được.“Đại thiếu, nếu không thì trực tiếp ở Mạnh Cảm ăn cơm tối rồi hãy về, buổi trưa không kịp ăn cơm liền vội trở về, không chịu đựng được.” Nghiêm Tòng Gia ngồi ở chỗ cạnh tài xế quan tâm mà nói.“Không sao, Tiểu Gia, cậu nếu như cảm thấy đói có thể ăn một chút, tôi trở về trước đã, có chút mệt rồi.” Tô Trạm dùng dư quang liếc nhìn anh trai nhà mình đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy Tô Phiếm ngón tay thon dài xoa xoa hai bên thái dương, lộ ra sự mệt mỏi khó thấy.“Không cần, nếu đại thiếu muốn trực tiếp trở về, vậy tôi cũng trở về.” Nghiêm Tòng Gia nói xong liền dặn dò tài xế trực tiếp lái về Mạnh Trạm trong lòng cổ vũ một chút, tiếp tục câu chuyện mà vội vàng hỏi Tô Phiếm “A Phiếm, cha nói anh không phải là ít nhất phải đi hai ngày sao, sao lại về sớm thế như vậy?”Tô Phiếm chậm rãi quay đầu nhìn Tô Trạm, mỉm cười nhẹ nhàng nói “Em rời nhà đã mười năm, lần này trở về nhiều nhất chỉ ở hai tháng liền phải trở về Mỹ học tiếp, anh lại không thể đi Mỹ cùng với em. Có thể ở nhà bồi em một ngày là một ngày, hai anh em chúng ta cùng nhau trò chuyện.”Vẻ mặt của Tô Phiếm có thể nói là nghiêm túc chân thành, tình nghĩa anh em trong lời nói tuyệt đối là chân thành ta thiết đến nỗi lập tức liền có thể cảm nhận được, vừa nghĩ đến Tô Phiếm ở bên ngoài công việc bận rộn, nhưng mà vừa bàn xong chuyện lại ngựa không ngừng vó mà chạy về nhà, mà mình lại cùng Mục Thiên Chương ra ngoài ăn ăn uống uống chạy loạn khắp nơi mà chơi, Tô Trạm thật sự cảm thấy áy hoả nào đó hoàn toàn là không chút nào bố trí phòng ngự, trong lòng nghĩ cái gì, đều treo hết lên trên mặt. Tô Phiếm mỉm cười quan sát vẻ mặt của Tô Trạm, quả nhiên, trên mặt của em trai thoáng hiện một tia ngượng ngùng và áy náy, hàng lông mi dài dài thoáng cái không có tinh thần, lặng lẽ rủ xuống, sự áy náy trong mắt lại cực kỳ rõ độ tốt, có thể tiêu tan một nửa tức Phiếm im lặng ở trong lòng xoay chuyển một chút tâm tư, trên mặt lại không biến sắc, giọng điệu vẫn là anh em quan tâm và trân trọng nên có, cùng với lời nói thành khẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Anh biết em và Mục Thiên Chương quan hệ rất tốt, nhưng mà… A Trạm a, em năm nay chỉ mới qua sinh nhật 19 tuổi, tuy nói là vừa mới thành niên, nhưng cái gì là tình yêu, cái gì là tình bạn, phải phân biệt rõ ràng. Anh…”Người nào đó sống hai đời cộng lại rõ ràng đã gần nửa trăm, hiển nhiên không vui khi bị một người còn nhỏ hơn mình xem mình vừa mới thành niên, còn cái gì mà không phân biệt được, Tô Trạm lập tức cắt ngang lời nói của Tô Phiếm, tỏ rõ lập trường, “Thứ đơn giản thế này, em đương nhiên có thể phân biệt được!”Tô Phiếm vỗ về gật gật đầu “Được, được, được, phân rõ ràng, phân rõ ràng. Nếu như thật… Anh cảm thấy Mục Thiên Chương không phải là một người thích hợp để kết đôi, lại nói hai người đều là nam…”Tô Trạm lúc này vừa thẹn vừa giận, lập tức lỗ tai ửng đỏ, cứng cổ một lần nữa cắt ngang sự dạy dỗ ân cần của anh trai nhà mình, “Thối lắm! Lão tử mắt lệch mới nhìn trúng Mục Thiên Chương!”“Vậy trên người em, đây là…”“Đè em cưỡng hôn! Em lại sợ rớt xuống nước, không dám giãy dụa nhiều.” Tô Trạm nghiến răng nghiến lợi, nổi giận đùng đùng nói, chỉ cảm thấy giọng điệu và sắc mặt lúc này của Tô Phiếm, quả thật chính là đem mình và Mục Thiên Chương ghép thành một đôi, không cách nào chịu được!Hai ba câu liền đem chân tướng hỏi ra rõ ràng, Tô Phiếm nhìn em trai lỗ tai đỏ đỏ, ánh mắt phát sáng, giống như một con thú nhỏ vươn móng vuốt tức giận, vui mừng mỉm cười, như trấn an mà vươn tay sờ sờ vài cái trên cái đầu ngắn ngủn của Tô Trạm “Vậy thì tốt.” Xem ra, sự tình không phải hỏng bét như mà vừa nghĩ đến trên người Tô Trạm lưu lại vết tích, Tô Phiếm lại cảm thấy cứ bỏ qua một cách dễ dàng như thế cho em trai là không được. Vì thế một đường này cùng Tô Trạm tận lực bảo trì khoảng cách, không giống như lúc hai anh em ở cùng nhau những ngày qua, thân thiết và ăn ý không cách nào nói được. Ngược lại cùng Nghiêm Tòng Gia câu có câu không nói chuyện, mặc dù nói hai người xem như là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, trái lại càng lộ vẻ thân thiết. Hai người thậm chí còn nói đến tình cảnh lúc Tô Phiếm 15, 16 tuổi cùng nhau đi chợ đêm ở Chiang Mai, đó là ký ức mà Tô Trạm và Tô Phiếm 10 năm chia ly không hề nhiên, hắn liền biết, Tô Phiếm cái tên gia hoả này rất ngang bướng, xem ra vẫn chưa hết Tòng Gia tự nhiên biết đại thiếu đây là tính toán thờ ơ với nhị thiếu, nhưng từ lúc y và Tô Phiếm tuổi tác càng lớn, đã rất ít khi có thể thảnh thơi nói chuyện giản dị như vậy, vì vậy cũng rất phối Trạm đầu tiên là ở bên cạnh lắng nghe, không dễ gì mới cùng Tô Phiếm không đến nơi đến chốn mà nói được hai câu, lại bị Nghiêm Tòng Gia đoạt chủ đề. Sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, để cho hai người vui vẻ nói chuyện, vừa ngẩng đầu chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần có thể ngủ thì ngủ, mắt không thấy tâm không tình đại thiếu gia của Tô Trạm cũng dâng lên… Đều đem tôi làm người trong suốt, tôi mặc kệ mấy người đó!Nói là nhắm mắt dưỡng thần nhưng thật ra thì lông mày đã nhăn ra một chữ xuyên 川, hàng lông mi dài dài cong cong không nhịn được mà lúc có lúc không nhúc nhích một chút, anh trai vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của em trai hàm chứa ý cười, biểu thị, bây giờ y càng hài vừa dừng lại, Tô Trạm giả vờ như mới tỉnh ngủ mà xoa xoa mặt, trong lòng nghĩ rằng lần này tốt lắm, có thể thoát khỏi cảnh Nghiêm Tòng Gia và Tô Phiếm nói chuyện phiếm với nhau, người nào đó thấy thái độ thân thiện của Tô Phiếm nhưng rõ ràng dáng vẻ không thân thiết, chỉ xem Tô Phiếm vẫn cho rằng mình và Mục Thiên Chương quan hệ không bình thường, được thôi, nhà ai sinh ra em trai thích đàn ông, người làm anh trai đều sẽ không ngờ Tô Phiếm lại trực tiếp mang Nghiêm Tòng Gia đến phòng ăn nhỏ của Tô gia ăn cơm, Tô Trạm cà rề cà rề lết lên lầu hai, nhưng trong lòng không cam lòng từ trên lầu chạy xuống, vài lần đi ngang qua cửa phòng của phòng ăn nhỏ, chỉ thấy được Tô Phiếm nghiêng mặt, mặt mày tuấn tú mỉm cười vui vẻ nghe Nghiêm Tòng Gia nói cái gì đó. Đương nhiên ở giữa còn thấy được Tô Phiếm gắp thức ăn cho Nghiêm Tòng Gia 5 lần, độ cong của khoé miệng tăng lớn, bật cười ra tiếng 3 lần, mà Nghiêm Tòng Gia lại vứt đi bản mặt than thường ngày, mỉm cười lộ ra đôi mắt cong cong, hàm răng trắng như tuyết.Mã Đếm kỹ ha!Hay cho một cảnh tượng nói chuyện cười đùa vui Trạm vẫn luôn không đem Nghiêm Tòng Gia coi ra gì, lúc này liền nhớ đến lúc còn nhỏ ba người bọn họ ở cùng nhau, tiểu tử này cả ngày ở đều ở bên cạnh Tô Phiếm, vóc dáng nho nhỏ túm lấy góc áo của Tô Phiếm kêu anh trai, lại nhớ đến vừa nãy lúc ở trên xe hắn bị hai người vứt ở một bên, tức giận nhưng chỉ có thể giả vờ nhắm mắt dưỡng thần… Hắn biết Tô Phiếm đối đãi với hắn rất tốt, nhưng mà không nghĩ đến Tô Phiếm đối với Nghiêm Tòng Gia cũng không kém, mười năm này hắn rời đi, thấy thái độ của Tô Phiếm nghiễm nhiên đã đem y làm em trai nào đó mãi sau mới biết được vừa nghĩ đến điều này, trong lòng lập tức liền khó chịu.
Giới Thiệu Truyện Editor Mã MãThể loạiCận đại, trọng sinh, huynh đệ niên thượng, chiến tranh, phúc hắc ngoan độc bị cuồng ngược cường công, ngạo kiều tạc mao mỹ thụ, công cực sủng thủ, 1vs1, chương 96 chương92 chính văn, 4 phiên ngoại Mỗi con người khi sinh ra đều đã được số phận an bài, sinh ra như thế nào và rồi chết như thế nào? Càng sống trong nhung lụa yêu thương thì con người dễ dàng sa ngã. Như nam chính trong câu chuyện này là thiếu gia nhà họ Tô tên là Tô Trạm. Ở đời trước là một phá gia chi tử không chịu học hành đàng hoàng chỉ toàn ăn chơi lêu lỏng, không việc tồi tệ gì mà không làm bất hiếu cả với cha cùng bị anh trai cùng cha khác mẹ mà chính mình vẫn luôn không coi ra gì giết đến khi hắn đạp nước sống lại ở trong cái ao trước nhà mình, một phát liền trở lại lúc 8 này, hắn chỉ muốn sống cho ra dáng con người.“Chết do nước mà sinhra cũng do nước, tiểu thiếu gia liền gọi là Tô Trạm đi, tự là Tử Thâm, sẽ lớn lên thật tốt.”Vào năm ba tuổi đó, thầy tướng số là một cao nhân, một câu liền thành lời tiên Xin hãy tin tưởng, đây không phải là ngược văn ~= =~Kỳ thật đã nghĩ thông suốt, quyển sách này về một số khía cạnh viết không giống, không biết mọi người có biết hay không có một nhóm quân nhân như vì Thế chiến II và nội chiến, bị ép lưu lại ở khu Tam Giác Vàng ở Miến Điện, không thể quay về Trung Quốc, lãnh đạo Đài Loan lúc đó cũng không cần bọn thể nói là một nhóm cô nhi ngoại quốc bị vứt bỏ, bọn họ lên chiến trường đánh với người Nhật có một vài người cuối cùng bị ép phải chôn xương nơi đất khách quê người, hoặc là trở thành cô nhi ngoại quốc không có quốc tịch. Trịnh trọng lấy văn này, tưởng niệm những người tòi mấu chốt Vai chính Tô Trạm ┃ Vai phụ Tô Phiếm, Mục Thiên Chương.
Truyện Trọng Sinh Chi Tô Trạm là tựa truyện hay, đặc sắc và lôi cuốn thuộc thể loại đam mỹ. Câu chuyện xoay quanh tình yêu ngọt ngào, cuồng nhiệt của cặp đôi đồng tính. Mỗi con người khi sinh ra đều đã được số phận an bài, sinh ra như thế nào và rồi chết như thế nào? Càng sống trong nhung lụa yêu thương thì con người dễ dàng sa ngã. Như nam chính trong câu chuyện này là thiếu gia nhà họ Tô tên là Tô Trạm. Ở đời trước là một phá gia chi tử không chịu học hành đàng hoàng chỉ toàn ăn chơi lêu lỏng, không việc tồi tệ gì mà không làm bất hiếu cả với cha mẹ. Cuối cùng bị anh trai cùng cha khác mẹ mà chính mình vẫn luôn không coi ra gì giết chết. Đợi đến khi hắn đạp nước sống lại ở trong cái ao trước nhà mình, một phát liền trở lại lúc 8 tuổi. Đời này, hắn chỉ muốn sống cho ra dáng con người. “Chết do nước mà sinh cũng do nước, tiểu thiếu gia liền gọi là Tô Trạm đi, tự là Tử Thâm, sẽ lớn lên thật tốt.” Vào năm ba tuổi đó, thầy tướng số là một cao nhân, một câu liền thành lời tiên tri. Liệu chuyện gì xảy ra với cuộc đời hắn? Mời các bạn cùng đón đọc.
Chết do nước mà sinh ra cũng do trong hồ từng chút từng chút lấp đầy khoang miệng, mũi, mắt, tai, đỉnh đầu của chính mình, nước trong hồ trong veo như gương có thể thấy đáy, Tô Trạm cố gắng mở to mắt để có thể xuyên thấu qua làn nước trong như gương mà nhìn thấy bầu trời sáng sủa của Miến Điện, cùng với bóng người lúc ẩn lúc hiện theo mặt hồ lắc lư. Đó thật sự gọi là tuyệt vọng vô cùng, từng chút từng chút cảm nhận được nước không trừ một nơi nào đang xâm nhập vào trong cơ thể của chính mình, đem khí oxy từng chút từng rút rút ra khỏi cơ người trên bờ cố ý không thoã nguyện, lúc Tô Trạm hết lần này đến lần khác sắp ngạt thở mà chết, người đó lại sai người đem hắn từ trong nước kéo ra. Tô Trạm bị trói lại giống như một cái bánh chưng, tay chân không thể động đậy, treo trên mặt hồ, từng ngụm từng ngụm mà hít thở, sợ rằng chính mình sẽ đánh mất một cơ hội sống sót. Ánh mắt lại giống như là thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng đến người ở bên bờ hồ, hai tay chắp sau lưng, thản nhiên tự đắc mà nhìn hắn, khoé miệng ẩn chứa vẻ mỉm cười, y mặt mày sáng sủa, trên khuôn mặt tuấn tú cũng là tràn đầy ý cười, không đường hoàng, nội liễm và kín đáo. Nếu không phải cả đời làm anh em, có lẽ liền thật sự tin tưởng con người này, chính là một dáng vẻ công tử tốt đẹp nhất trên trần Phiếm cũng không phiền khi thấy dáng vẻ hung ác của Tô Trạm như hận không thể đem y ra lột da huỷ cốt, đúng a, hận ý của người sắp chết chẳng qua là giọt sương còn sót lại trước khi mặt trời mọc, có cái gì còn vấn vương trong lòng. Con trai trưởng của Tô tướng quân điên cuồng ngang ngược bá đạo một thời, lúc này bị chính mình trói giống như một con cá mới được vớt lên từ trong hồ đặt trên thớt, ướt sũng mà bị treo lên. Một phen giày vò mới vừa rồi càng lộ ra sắc mặt trắng như tuyết của hắn, lại tôn lên lông mày màu đen đậm như vẩy mực, cho dù một cặp mắt đào hoa tràn đầy hận ý, lại vẫn như cũ hung ác mà chọc vào tim phổi người khác, thật sự là dáng vẻ của cậu ấm được nuông chiều từ bé. Nghĩ đến đây, y càng cong cong khoé miệng, tiếu ý càng nhiều hơn, thanh âm dễ nghe mang theo sự quan tâm rõ rệt“Em trai, tư vị này dễ chịu hay không?”Tô Trạm bá đạo một đời, lúc sắp chết đương nhiên cũng không chịu cúi đầu, thở gấp ho khan nước bọt ra ngoài, lông mày thanh tú nhíu thành một đoàn, không tỏ ra yếu kém chút nào mà còn dữ tợn nói “Ngươi cái thứ đê tiện được gái điếm nuôi! Ta con mẹ nó làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”Đôi môi xinh đẹp có góc có cạch有棱有角, lời nói ra lại làm cho người khác không thích nghe như thế. Cái thứ gái điếm thấp hèn Tô Phiếm nghe đến phát chán rồi, vẫn thật sự không tức giận với hắn, chỉ là tăng thêm ý cười khảm vào đuôi lông mày, cười đến như mộc xuân phong, thấp giọng nói “Phải không, vậy em trai, em cứ yên tâm làm quỷ đi ha, anh trai đây sẽ đợi em.” Dứt lời, bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng vẫy một nghe “phù phù” một âm thanh vang lên, mặt nước vung lên rồi lan ra đầy gợn sau đó, đầu giãy dụa một trận trong nước, dần dần không còn động đậy nữa. Chỉ có gợn sóng nho nhỏ dập dờn một vòng rồi lại một vòng.…Hết chương 1.
Cùng đọc truyện Trọng Sinh Chi Tô Trạm của tác giả Dung Tử Hành Hành tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại Mã MãThể loạiCận đại, trọng sinh, huynh đệ niên thượng, chiến tranh, phúc hắc ngoan độc bị cuồng ngược cường công, ngạo kiều tạc mao mỹ thụ, công cực sủng thủ, 1vs1, chương 96 chương92 chính văn, 4 phiên ngoại Mỗi con người khi sinh ra đều đã được số phận an bài, sinh ra như thế nào và rồi chết như thế nào? Càng sống trong nhung lụa yêu thương thì con người dễ dàng sa ngã. Như nam chính trong câu chuyện này là thiếu gia nhà họ Tô tên là Tô Trạm. Ở đời trước là một phá gia chi tử không chịu học hành đàng hoàng chỉ toàn ăn chơi lêu lỏng, không việc tồi tệ gì mà không làm bất hiếu cả với cha cùng bị anh trai cùng cha khác mẹ mà chính mình vẫn luôn không coi ra gì giết đến khi hắn đạp nước sống lại ở trong cái ao trước nhà mình, một phát liền trở lại lúc 8 này, hắn chỉ muốn sống cho ra dáng con người.“Chết do nước mà sinhra cũng do nước, tiểu thiếu gia liền gọi là Tô Trạm đi, tự là Tử Thâm, sẽ lớn lên thật tốt.”Vào năm ba tuổi đó, thầy tướng số là một cao nhân, một câu liền thành lời tiên Xin hãy tin tưởng, đây không phải là ngược văn ~= =~Kỳ thật đã nghĩ thông suốt, quyển sách này về một số khía cạnh viết không giống, không biết mọi người có biết hay không có một nhóm quân nhân như vì Thế chiến II và nội chiến, bị ép lưu lại ở khu Tam Giác Vàng ở Miến Điện, không thể quay về Trung Quốc, lãnh đạo Đài Loan lúc đó cũng không cần bọn thể nói là một nhóm cô nhi ngoại quốc bị vứt bỏ, bọn họ lên chiến trường đánh với người Nhật có một vài người cuối cùng bị ép phải chôn xương nơi đất khách quê người, hoặc là trở thành cô nhi ngoại quốc không có quốc tịch. Trịnh trọng lấy văn này, tưởng niệm những người tòi mấu chốt Vai chính Tô Trạm ┃ Vai phụ Tô Phiếm, Mục Thiên Chương.
trọng sinh chi tô trạm