truyện tổng giám đốc anh đi đi

Đọc truyện: Cô vợ bỏ trốn của tổng giám đốc 2. Truyện tranh tổng tài full ' Hào môn thịnh sủng' Sở Từ bị ép gả cho đại thiếu gia Hách Liên Lan Nhã vì cứu gia đình gặp khó khăn trong tài chính. Đó là thiếu gia thân thể ốm yếu nhiều bệnh của nhà Hách Liên. Người người đồn đại vị thiếu gia đó mệnh mỏng như tơ, từ nhỏ đã như là cái ấm thuốc. Tình yêu luôn có những lý lẻ riêng của nó, giữa hai con người xa lạ vì một chữ duyên mà gắn kết lại với nhau co dù không chung đường đi. Số phận đã sắp đặt cho hai người gặp nhau, để rồi cô mùa quáng yêu hắn, yêu một người vốn chẳng bao giờ thuộc về mình. Mất đi lần đầu tiên của người con gái cho hắn, cô cũng mất luôn cả trái tim mình. 1 Tổng giám đốc, anh đi đi! Chap 1: Reng reng reng Chuông điện thoại trên đầu giường của Hàn Dĩ Xuyến vang lên liên tục, cô lười biếng ngồi dậy và nghe điện thoại, vừa ngáp vừa trả lời - Thuyên An à? Có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi tớ vậy? Hôm nay là chủ nhật mà! Đầu dây bên kia trả lời là giọng của một cô gái rất trong trẻo - Dĩ Xuyến! Trái tim Đường Tư Vũ đập mạnh như muốn vỡ tan, vào hôm cha cô ngất xỉu, Khưu Lâm vậy mà lại ở trong phòng làm việc của Lý Đức sao? Chương 1148. Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh vừa đến phim trường thì nghe nhân viên công tác đang bàn tán. "Anh là cái đồ sao chổi, tôi biết ngay anh đến là không được chuyện gì tốt mà!". Tô Lam thuận tay cấu vào cánh tay Mục Nhiễm Tranh. "Cái này cũng lạ thật, hôm qua tôi Danh sách chương truyện Tổng Giám Đốc, Xin Anh Nhẹ Một Chút! Chương mới lên trước. Truyện có 276 chương. 1. Dành Cho Cơ Hội Gặp Mặt Bí Mật. 2 Anh Đi Làm Cô Cảm Thấy Mất Mát. 44. Nôn Khan. 45. Anh Cũng Sắp Phải Làm Cha Rồi. 46. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Đánh giá từ 104 lượt Tổng giám đốc anh đi đi - Đang tiến hành - Dan Lee GunGiới thiệu truyện ngôn tình hấp dẫn thú vị nàyTình yêu luôn có những lý lẽ riêng của nó, giữa hai con người xa lạ vì một chữ duyên mà gắn kết lại với nhau cho dù không chung đường phận đã sắp đặt cho hai người gặp nhau, để rồi cô mùa quáng yêu hắn, yêu một người vốn chẳng bao giờ thuộc về mình. Mất đi lần đầu tiên của người con gái cho hắn, cô cũng mất luôn cả trái tim mình. Một chữ ngắn gọn từ miệng hắn buông ra đã hoàn toàn dìm chết trái tim cô, cô yêu hắn, nhưng còn hắn thì sao? Ngoài club ồn ào mỗi đêm, ôm ấp những nữ sinh nóng bỏng trên tay, hắn có bao giờ nhớ đến cô dù chỉ một giây? Nhưng họ lại kết hôn, một cuộc hôn nhân đẫm máu và nước mắt. Vì đứa bé mà kết hôn hay vì một lý do nào khác? Nhưng hắn chưa từng tin rằng đứa bé là con của hắn. Đêm tân hôn của họ, hắn chỉ đến để thoả mãn dục vọng của mình, hành hạ thân xác cô đến khi hắn vừa lòng..... Khoảng thời gian cô mang thai, hắn không chửi mắng cô thì cũng đưa tình nhân của hắn về nhà, cùng ân ái trên chiếc giường cưới của hai người. Bắt cô lau người cho ả tình nhân của hắn. Nhưng vì yêu hắn, cô chấp nhận mọi thứ!Ngoài làm dụng cụ phát tiết cho hắn thì cô có là gì đâu. Vợ? Nghe thật buồn cười! Thế mà, mất đi rồi mới biết giữ thứ đáng để trân quý. Hắn đã sai lầm, nhưng liệu cô có thể tha thứ cho những tội lỗi tày đình của hắn hay không?Liệu hắn có đáng để cô tha thứ không? Đánh giá từ 449 lượtTổng Giám Đốc Tha Tôi Đi, câu chuyện ngôn tình của tác giả Đoan Mộc Ngâm Ngâm đang được rất nhiều bạn đọc đón đọc với những tình tiết bất ngờ khó đoán. Truyện kể về một cô gái có gia cảnh khó khăn, cô phải tự mình đi làm thêm, dù vất vả nhưng cô vẫn lạc quan yêu đời. Và rồi do sự sắp đặt của số phận, cô đã yêu thầm anh, mối tình kéo dài từ thời đi học đến khi trưởng thành, liệu anh cũng yêu cô ??Xem thêm » Tổng giám đốc, anh đi đi! Chap 1 Reng reng reng Chuông điện thoại trên đầu giường của Hàn Dĩ Xuyến vang lên liên tục, cô lười biếng ngồi dậy và nghe điện thoại, vừa ngáp vừa trả lời - Thuyên An à? Có chuyện gì mà sáng sớm đã gọi tớ vậy? Hôm nay là chủ nhật mà! Đầu dây bên kia trả lời là giọng của một cô gái rất trong trẻo - Dĩ Xuyến! Cậu không nhớ hôm nay phải nộp bài luận văn cho thầy sao? Hàn Dĩ Xuyến bừng tỉnh, cô vò nát mái tóc đáng thương của mình, nhảy cẩn xuống giường - Tớ biết rồi! Tớ sẽ đến ngay đây, cậu đợi tớ nhé! Thuyên An nói bằng giọng tiếc nuối - Xin lỗi Dĩ Xuyến! Tớ đã nhờ La Đạt nộp hộ từ hôm qua rồi! Xem ra cậu phải đi một mình thôi!! Hàn Dĩ Xuyến chán nản than thở - Haizza! Thật là đen đủi mà! Cô cúp điện thoại rồi nhanh chóng chạy đi làm vệ sinh cá nhân. Không quá 15 phút, cô đã chạy vụt ra đến phòng khách. Vừa đúng lúc mẹ cô từ trong nhà bếp đi ra- Con bị ma rượt hay sao mà chạy không cần mạng vậy? Vào ăn sáng cái đã nào! Hàn Dĩ Xuyến nhìn đồng hồ trên tay, cô đang rất vội nhưng nhìn mẹ chân thành như vậy,cô thật sự không biết phải từ chối thế nào. Mẹ cô lúc nào cũng vậy, bà chăm chút cho cô cẩn thận đến từng chút một, từ việc cô ăn gì, uống gì, mặc gì,.... mẹ cô đều rất quan tới chải chuốt từng sợi tóc của con gái, nhìn chiếc aó sơmi trên người cô xem thử đã thẳng thớm chưa - Con đó, con gái người ta là phải dành chút thời gian để trưng diện, ngoài việc học hành ra, con cái gì cũng chỉ chờ mẹ nhắc thôi, vậy thì làm sao mà có thể lấy chồng đây chứ?Hàn Dĩ Xuyến cười thè lưỡi, cô ôm lấy cánh tay đã có vài nếp nhăn của mẹ, tựa đầu vào vai mẹ - Con giống mẹ đấy thôi! Con đã nói là sẽ không lấy chồng rồi, sẽ sống cùng mẹ thật lâu, thật lâu, sẽ làm hết những gì mà ba chưa kịp làm nữa ạ! Bà Hàn xoa xoa đầu con gái, bà nhìn lên bức di ảnh trên bàn thờ, người chồng quá cố của bà đã ra đi từ rất sớm, bà phải tự nuôi con một mình. Hai mẹ con rất yêu thương nhau, như hai chị em, cũng như hai người bạn. Bà biết con gái bà vì muốn ở cạnh chăm sóc bà nên đã từ chối rất nhiều cơ hội đi du học nước ngoài, dù là học sinh luôn đứng đầu khối nhưng tương lai của con lại quá mờ mịt. Hàn Dĩ Xuyến vuốt ve gò má của mẹ, mẹ cô đã già lên trông thấy. Cô cười trong nước mắt - Con phải đi đây ạ! Mẹ chịu khó ăn sáng, sau đó uống thuốc nhé! Bà Hàn gật đầu, mỉm cười nhìn con gái. Bà bị bệnh tim đã hơn mười năm rồi, từ ngày chồng bà mất. Lúc nào bà cũng phải có thuốc bên mình và phải uống thuốc đều đặn để kiểm soát bệnh. Hai mẹ con tạm biệt nhau, Hàn Dĩ Xuyến đi ra khỏi nhà. Bóng dáng nhỏ bé tung tăng như chim sẻ của cô là hình ảnh tuyệt đẹp nhất có thể an ủi lòng người mẹ già. Tổng giám đốc, anh đi đi! Chap 18 Đưa em đến Đại Từ Cao ốc Đại Từ Phòng làm việc của Tổng giám đốc Một sấp tài liệu báo cáo ném lung tung lên bàn trà. Từ Lâm ngồi trên sofa mà hai chân bắt chéo nhau đặt trên bàn, hắn xem đóng tài liệu kia là rác mà dùng chân đá sang một bên. Từ Thiên Tần ngồi đối diện thật sự không thể chịu đựng được thêm thái độ không xem ai ra gì của Từ Lâm, đóng tài bảo cáo kia anh ta đã bỏ công cả đêm để làm mà bây giờ Từ Lâm lại dám bỏ chúng đi như một đóng phế liệu - Từ Lâm, anh đừng tưởng anh có được vị trí Tổng giám đốc thì có thể coi người khác là sâu bọ bị giẫm đạp dưới chân anh! Từ Lâm lười biếng hạ thấp lưng xuống sofa hơn, chân hơi di chuyển một chút nhưng càng duỗi thẳng hơn trên bàn, ngón tay thon dài bóp bóp mi tâm đau nhức - Từ Thiên Tần, một đóng giấy nháp này mà cậu dám nói là báo cáo? Từ Thiên Tần càng tức giận hơn, nhìn cái tướng ngồi như đế vương của hắn, cậu ta chỉ muốn cho hắn một đấm để hạ dạ - Từ Lâm, anh không thèm nhìn qua mà đã vội đánh giá như vậy, tôi thật sự thấy nghi ngờ tác phong làm việc của anh rồi đấy! Từ Lâm tùy tiện cầm một tờ báo cáo sau đó đá văng toàn bộ tài liệu xuống sàn cẩm thạch, thu chân lại và tao nhã đứng lên, nhìn Từ Thiên Tần từ trên cao, một tay lấy bật lửa trong túi ra và châm lửa đốt đi tờ giấy trên tay kia; xong, tay cầm bật lửa đút vào túi quần, tay kia cầm tờ giấy đang cháy, cười châm chọc rồi thả tay, tờ giấy kia mang lửa đốt sạch toàn bộ đóng tài liệu dưới sàn..... Từ Thiên Tần tức đến sắp vỡ cả lồng ngực, anh ta đứng bật dậy, không kìm chế được mà nhào tới muốn nện một đấm vào mặt Từ Lâm - Từ Lâm, mày quá đáng lắm rồi! Mày chẳng qua chỉ là một đứa con hoang được ba tao thương tình đưa về Từ gia nuôi mà thôi, mày còn dám ở đây ra vẻ với ai hả? Thân thủ vốn rất tốt nên tránh đi cú đấm này quả thật rất đơn giản đối với Từ Lâm, hắn vẫn ưu nhã đứng đó, cười bỡn cợt - Trách tôi không coi trọng năng lực của cậu? Sao cậu không tự xem xét lại? Một thằng từng bị thiểu năng như cậu, viết vài trang báo cáo như học sinh tiểu học, cậu bảo tôi phải kiên nhẫn đọc hết? Từ Thiên Tần hoàn toàn bất động, Từ Lâm đã nhanh gọn đánh thẳng vào nỗi đau của anh ta. Từ Lâm cười lạnh, thân hình cao lớn bước đến bàn làm việc và ngồi xuống. Càng nhìn Từ Thiên Tần, hắn càng thấy trướng mắt. Vì từng bị thiểu năng nhiều năm nên đầu óc của anh ta dĩ nhiên không nhạy bén như người khác, càng không nói đến năng lực kinh doanh của anh ta, nhưng Từ Ngự Phong cũng để anh ta ngồi lên vị trí phó giám đốc thật sự đã khiến Từ Lâm thấy rất nực cười. Đóng tài liệu kia không phải Từ Lâm dùng việc công trả thù riêng mà thực sự mới đọc sơ qua, hắn đã thấy như một mớ hỗn tạp! Từ Lâm lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, Từ Thiên Tần đành phải nuốt cục tức này mà đi ra khỏi phòng làm việc của hắn. Cuộc gọi của Từ Lâm đã được kết nối, hắn chỉ nói gọn một câu - Tôi cho ông thời hạn đến ngày mai, đem Hàn Dĩ Xuyến đến trước mặt tôi!. Sau đó lạnh lùng cúp máy. Lấy một đóng văn kiện ra, tập trung xử lý. Rầm! Cửa phòng đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra, Tôn Phỉ Ngãi bộ mặt ấm ức chạy vào, thư ký giám đốc thì đuổi theo phía sau, gương mặt đã sớm trắng bệch, vừa nhìn thấy Từ Lâm như thấy ma quỷ tái thế. - Tổng giám đốc... cô ấy.. cô ấy cứ đòi chạy vào đây tìm ngài! Từ Lâm chẳng thèm ngó ngàng gì đến cả hai người, chỉ chăm chú vào công việc của mình, thờ ơ ra lệnh - Cút hết cho ta! Cô thư ký tay chân bủn rủn không thể làm được gì, cô ta gần khóc đến nơi.... Tôn Phỉ Ngãi càng không thể tin vào tai mình, cô ta rất ấm ức, không hiểu tại sao Triết Liệt lại đến tìm cô ta, yêu cầu cô ta rút lại đơn tố cáo Hàn Dĩ Xuyến, những tin đồn kia bị dập tắt không còn chút gì, nhưng cho dù cô ta có ngốc đến đâu cũng biết được rằng Từ Lâm đã nhúng tay vào chuyện này. Hiện tại cô ta không thể bước vào Đài Song Khê nữa, gọi điện thoại cho Từ Lâm thì hắn không bắt máy, cô ta chỉ có thể đến công ty tìm hắn. Tin đồn trong trường hiện giờ Từ Lâm có niềm vui mới. Cô ta rất muốn hỏi Từ Lâm cho rõ, chẳng lẽ người đó là Hàn Dĩ Xuyến? Đội bảo an nhanh chóng có mặt trước cửa phòng Tổng giám đốc, nhất quyết lôi Tôn Phỉ Ngãi đi, nhưng cô ta vẫn không chịu thoả hiệp, dùng sức giãy giụa - Từ Lâm, anh phải nói rõ với em! Rốt cuộc là tại sao lại đối với em như vậy? Cửa phòng nhanh chóng được thư ký đóng lại, Tôn Phỉ Ngãi đã bị đội bảo an lôi đi. Từ Lâm gương mặt không chút dao động, tiếp tục xử lý công việc. - -Từ lúc trở lại lớp học, tất cả bạn bè trong lớp đều bắt đầu bàn tán sau lưng Hàn Dĩ Xuyến, tuy rằng những tin đồn trước đây bị xoá khỏi trên mạng nhưng hiện giờ bọn họ đều đang đồn thổi mối quan hệ giữa Hàn Dĩ Xuyến và Từ Lâm. Căn tin học viện Hàn Dĩ Xuyến và Lệ Băng đang ngồi uống cà phê ở một bàn bên cửa sổ. Hai người trò chuyện rất vui vẻ thì Thuyên An chạy đến, gương mặt vui tươi như vừa phát hiện ra châu lục mới - Dĩ Xuyến, Dĩ Xuyến! Cô vừa tới trước bàn đã thở không ra hơi, một tay chống hông, một tay giành lấy cốc cà phê của Lệ Băng mà uống một ngụm lớn. Lệ Băng há hốc mồm nhìn Thuyên An, Hàn Dĩ Xuyến cũng không khỏi kinh ngạc trước hành động quá lố này của cô. - Này Thuyên An, cậu như vừa gặp phải chuyện gì kích động lắm? Hàn Dĩ Xuyến thì nhẹ giọng hỏi - Thuyên An, đã xảy ra chuyện gì vậy? Thuyên An kéo ghế ngồi xuống, hình như đã đỡ mệt hơn, cô gọi phục vụ đem cà phê ra rồi mới nói với Lệ Băng và Hàn Dĩ Xuyến, nở nụ cười quỷ quyệt - Tớ có một tin tốt báo cho hai cậu! Hàn Dĩ Xuyến và Lệ Băng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau nhìn Thuyên An, đợi cô nói tiếp - Tổ thiết kế của chúng ta sẽ được chọn đi thực tập ở Đại Từ trong vòng hai tháng! Bắt đầu từ ngày mai, vui không nè! Lệ Băng kinh ngạc hỏi lại cho chắc chắn - Cậu nói sao? Đại Từ? Là Đại Từ sao? Thuyên An gật đầu như giã tỏi - Đúng rồi, là Đại Từ đấy! Gương mặt Thuyên An tràn đầy phấn khích, cười rộng gần đến vành tai. Lệ Băng cũng bị vui lây. Thấy Hàn Dĩ Xuyến mãi không nói gì, hai người cùng quay lại nhìn cô thì thấy hai tay đang cầm cốc cà phê của cô đã run run... Lệ Băng hốt hoảng huơ huơ tay trước mặt cô - Dĩ Xuyến cậu sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao? Thuyên An cũng rất kinh ngạc trước biểu cảm này của Hàn Dĩ Xuyến - Dĩ Xuyến, cậu không vui sao? Hàn Dĩ Xuyến cố gắng áp chế cơn hoảng loạn của mình xuống. Ngay giây phút Thuyên An nhắc đến hai chữ " Đại Từ ",trái tim cô lại đập rất nhanh, một tia kinh hãi lớn dần trong lòng.....Cô cố gắng mỉm cười và nhẹ nhàng lắc đầu - Tớ không sao? Thuyên An, chúng ta thật sự sẽ đến Đại Từ vào sáng mai sao? Nhưng mà... Đại Từ trước giờ không hề phát triển lĩnh vực thời trang, chúng ta thực tập ở đó có phải..... Thuyên An thấy Hàn Dĩ Xuyến cũng quan tâm đến vấn đề này nên thích thú làm người hướng dẫn. - Không phải là không có đề cập đến lĩnh vực thời trang mà về lĩnh vực này họ chưa chú trọng lắm, nhưng nếu chúng ta thực tập tốt ở đó thì không biết chừng trong vài năm tới, chúng ta có thể trở thành nhân viên trong Đại Từ. Lệ Băng cũng hù theo nói - Thuyên An nói rất đúng,Dĩ Xuyến, không phải cậu luôn muốn trở thành nhà thiết kế thời trang trong nước sao? Đại Từ là lựa chọn tốt nhất đấy! Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn ngập ngừng do dự thì Thuyên An đã nói tiếp - Đại Từ là công ty lớn nhất nhì thị trường Trung Quốc và cả toàn cầu đấy, song song với đó là Doãn thị và Tô thị. Nhưng Đại Từ lại đặc biệt hơn hai tập đoàn kia là ở Tổng giám đốc Đại Từ đấy! Hàn Dĩ Xuyến biết họ sắp nói đến Từ Lâm, trong lòng không khỏi khẩn trương. Lệ Băng tiếp lời Thuyên An, ra dáng rất chuyên nghiệp - Tớ đã từng nghe ba nhắc đến Tổng giám đốc Đại Từ là Từ Lâm, người đàn ông này rất bí ẩn nhưng không ai có thể phủ nhận tài năng lãnh đạo cũng như tất cả các phương diện khác của anh ta. Tớ còn nghe ba nói rằng, Từ Lâm ngoài thân phận là Tổng giám đốc Đại Từ, anh ta còn là ông hoàng của thế giới ngầm, cụ thể thế nào thì tớ cũng không rõ. Hơn nữa, tớ còn được biết, Từ Lâm là Tổng giám đốc có riêng tài sản của mình trong giới kinh doanh, hơn 60% tài chính của Đại Từ là của anh ta. Thuyên An gật đầu đồng tình. Hàn Dĩ Xuyến rất tập trung để nghe Lệ Băng nói, tuy cô có hơi sợ Từ Lâm nhưng vẫn muốn hiểu rõ về hắn, cô tò mò hỏi - Như vậy nghĩa là nếu không có Đại Từ thì Từ Lâm vẫn có thể trở thành ông trùm của giới kinh doanh? Lệ Băng gật đầu rồi nói tiếp - Không những vậy, Đại Từ trên danh nghĩa là của Từ gia nhưng nó đang dần dần bị Từ Lâm nuốt chửng. Trong ba người Tô Vận, Từ Lâm, Doãn Thiên Duật thì thủ đoạn kinh doanh của Từ Lâm là tàn nhẫn và dơ bẩn nhất, những đồng tiền đen mà anh ta thu được có thể đã chất thành núi, Từ Lâm sẽ không từ bỏ tham vọng diệt trừ sự sống của đối thủ. Anh ta còn là con mồi béo bở mà cảnh sát muốn bắt thóp nhất, thế nhưng đến đây vẫn chưa có chút chứng cứ nào?Hàn Dĩ Xuyến mở to mắt vì kinh ngạc, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi - Kinh doanh bất hợp pháp mà lại có thể nhỡn nhơ trước vòng pháp luật sao? Cậu bảo chúng ta đến thực tập ở một công ty như vậy sao? Thuyên An thở dài, vờ đưa tay chắp lại để vái lạy Hàn Dĩ Xuyến - Tổ tông của tôi ơi! Sao cậu có thể ngây thơ như vậy chứ? Trong cái xã hội này thì luật pháp, công lý còn có hiệu lực sao? Bọn họ là ông hoàng đấy, những gì bọn họ nói chính là luân lý! Hàn Dĩ Xuyến cụp mắt xuống, uống một ngụm cà phê. Thuyên An nói đúng. Từ Lâm chính là vua, vũ trụ này là của hắn! Cô chỉ có tuân theo hắn thì sống, cãi hắn thì sống không bằng chết! Đặt cốc cà phê xuống bàn lại, Hàn Dĩ Xuyến ngẩng đầu hỏi Thuyên An - Cậu lấy thông tin này ở đâu? Tại sao chỉ có mỗi đội chúng ta? Thuyên An húp một ngụm cà phê rồi trả lời - Thầy hiệu trưởng vừa thông báo với tổ chúng ta, còn việc tại sao lại chọn đội chúng ta thì là vì cậu đấy! Cậu là sinh viên xuất sắc của trường nên dĩ nhiên họ sẽ chọn cậu rồi! Hàn Dĩ Xuyến tạm thời đồng tình với Thuyên An nhưng cô cũng có một linh cảm xấu sắp xảy ra chuyện gì đó. Nhưng dù sao thì thử một lần thực tập ở Đại Từ cũng tốt, có thể cơ hội sau này của cô sẽ lớn hơn. Còn về Từ Lâm..... Cô sẽ hạn chế gặp mặt hắn! Hàn Dĩ Xuyến hít sâu một hơi rồi nhìn Lệ Băng và Thuyên An, nói - Nói với mọi người ngày mai chúng ta sẽ đến Đại Từ! TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH ĐI ĐI! Chap 80 Không muốn nhận sự quan tâm của hắn. Đóng sầm cánh cửa phòng làm việc lại phía sau, Hàn Dĩ Xuyến vô lực dựa lưng vào đó, nước mắt không ngừng rơi xuống, một tay cô bịt chặt miệng để không phát ra tiếng khóc, tay kia ôm chặt ngực trái. Đau đớn.... Tuyệt vọng..... Căm phẫn..... Uất hận...... Tất cả mọi cảm xúc đều đan xen cắm rễ trong lòng cô. Sáu năm...... Từ Lâm nói đã yêu cô sáu năm, là từ lúc bắt đầu hắn đã yêu cô? Nhưng tình yêu của hắn được định nghĩ thế nào? Chiếm đoạt? Từ từ chặt đứt từng tia hy vọng của cô? Tàn nhẫn dày vò cô? Đẩy cô xuống địa ngục? Khiến cô mang đầy vết thương trong tim lẫn thân xác? Xây một cái nhà tù cho cô? Hành hạ, lăng nhục cô?..... Tình yêu đó của hắn quá khắc nghiệt và xa xỉ đối với cô! Thật xin lỗi vì cô không nhận nổi! Bất lực trượt tấm lưng đang run rẩy xuống theo đôi chân đang ngã khụy, cô ngồi phịch xuống đất mà nức nở trong cổ họng. -Trong phòng họp đang nhốn nháo cả lên, Lisa cùng hai trợ lý đang cố gắng hoà giải hai bên thì cửa phòng họp bị đẩy ra, Hàn Dĩ Xuyến với gương mặt nhợt nhạt đi vào, cô cúi đầu xin lỗi các ban giám đốc của Đại Từ rồi ngồi vào vị trí của mình. Nhân viên của OY đều kinh ngạc nhìn nhà thiết kế của công ty, nhưng không ai dám hỏi gì. Ban giám đốc của Đại Từ thì bắt đầu mất kiên nhẫn mà truy hỏi Lisa. Lisa cũng cuống cả lên. Mọi người đều đã có mặt đầy đủ nhưng Tổng giám đốc thì chẳng thấy đâu! Cửa phòng lần nữa được mở ra, ai cũng mừng rỡ nhưng không ngờ lại là Triết Liệt. Cậu ta cúi chào mọi người trong phòng rồi nói dõng dạc - Từ tiên sinh có chỉ thị, cuộc thảo luận hôm nay sẽ được dời lại vào ngày mai! Nói xong, cậu ta liền đi khỏi. Ban giám đốc của Đại Từ khó hiểu nhìn nhau rồi cũng lần lượt ra khỏi phòng họp. Lisa nhìn Hàn Dĩ Xuyến một lúc rồi cũng cùng hai trợ lý đi ra. Hàn Dĩ Xuyến vẫn còn ngồi thẩn thờ ở đó, những người khác ngoại trừ Ninh Diệp đều kinh ngạc nhìn nhau. Ninh Diệp bảo họ ra ngoài trước rồi ở lại cùng Hàn Dĩ Xuyến- Dĩ Xuyến, cậu ta đã nói gì với em? Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi vuốt gọn tóc ra sau, quay sang nói với Ninh Diệp - Chị Ninh, em mệt lắm, em muốn về với tiểu Hiên! Ninh Diệp nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô rồi giúp cô cầm túi, đỡ cô đứng lên rồi cùng ra khỏi phòng họp. -Từ Lâm ngồi trên ghế xoay, trên tay kẹp một điếu xì-gà đang cháy dở, thỉnh thoảng lại đưa lên miệng ngậm, hút lấy một hơi rồi nhả khói,tay kia cầm một chiếc bật lửa để chơi đùa. Trên bàn đặt chiếc gạt tàn đã đầy tàn thuốc, còn có một gói xì-gà đã gần hết. Từ lúc Hàn Dĩ Xuyến rời khỏi phòng này, hắn đã ngồi đây và hút hết bao nhiêu điếu xì-gà, mùi khói thuốc đặc quánh trong căn phòng làm việc này, tạo cảm giác vô cùng khó thở và ngột ngạt nhưng vẫn không thể so với cảm giác đau đớn, trống rỗng của Từ Lâm. Hắn yêu cô nhiều như vậy, suốt sáu năm qua vẫn không ngừng yêu cô. Nhưng tại sao cô không hiểu? Cách hắn yêu cô là sai sao? Hắn chỉ muốn cô ở bên cạnh hắn, toàn tâm toàn ý yêu hắn! Như vậy là sai sao? Hắn biết mình đã gây ra rất nhiều thương tích và đau đớn cho cô. Nhưng không có nghĩ là hắn chưa từng yêu cô hay đã hết yêu cô! Hắn phải làm sao đây? Phải làm sao mới có thể khiến cô trở lại bên cạnh hắn? Phải làm sao thì hai người mới quay về được như lúc đầu? Phải làm sao mới có thể khiến cô tha thứ? Phải làm sao để cô không đau đớn thêm nữa? Nếu có thể trọn lại lần nữa, hắn vẫn muốn giữ chặt cô bên mình, vẫn muốn cô yêu hắn, vẫn muốn cô sinh con cho hắn... Nhưng, Hắn không muốn tổn thương cô, hiểu lầm cô, nghi ngờ cô... Không muốn khiến cô phải khóc.... Không muốn cô hận hắn.... Tại sao hắn càng yêu thì cô lại càng đau? Chẳng lẽ cách hắn yêu cô là sai? Từng điếu xì-gà được rút ra, châm lửa rồi chẳng mấy chốc đã nằm trong gạt tàn. - Chủ tịch, chủ tịch, anh không thể vào được! Giọng Lisa hốt hoảng ngăn cản Từ Thiên Tần, giọng Từ Thiên Tần đuổi Lisa; tiếng giày cao gót vang lên không đều, lúc nhanh lúc chậm, tiếng giày da dứt khoát, dồn dập, tiếng lôi lôi kéo kéo, tiếng đẩy hất..... tất cả hợp lại đã đánh tan sự tĩnh lặng trong phòng làm việc. Rầm Cửa phòng bị Từ Thiên Tần đá văng, anh ta mang theo bộ mặt hầm hầm mà đi vào, trên tay cầm một tập tài liệu gì đó, vừa đi tới bàn làm việc của Từ Lâm vừa chửi - Từ Lâm, rốt cuộc mày còn giở trò gì sau lưng tao nữa hả? Thằng khốn! Từ Lâm dụi tắt điếu xì-gà vào gạt tàn, biếng nhác quay đầu nhìn anh ta ném tập tài liệu xuống bàn và chửi - Khu đất xây dựng ở Hồ Nam là do mày giở trò đúng không? Đứng ở cửa, mặt Lisa sớm đã biến sắc nhưng không ngờ Từ Lâm lại ra hiệu cho cô ra ngoài làm việc. Cô như được ban đặc xá mà cúi chào rồi đi ra, đóng cửa lại. Từ Lâm cầm tập tài liệu đó lên xem vài trang rồi thờ ơ nói - Khu đất vẫn đang được tiến hành khai thác từ đầu tháng trước, bây giờ đột nhiên cậu rót một đống tiền vào đó và muốn xây dựng chung cư? Cậu xem quyết định của ban quản trị là đùa? Từ Thiên Tần tức đến mặt mũi xám xịt, anh ta chống hai tay lên bàn, gầm gừ mà hét - Từ Lâm, mày đừng tưởng tao không biết mày bất mãn với vị trí chủ tịch của tao. Từ Lâm lạnh lùng nhìn anh ta rồi cầm chiếc bật lửa trên tay, bật lên và châm lửa đốt từ góc của tập tài Thiên Tần nhìn hành động không xem ai ra gì này của Từ Lâm mà sự phẫn nộ trong lòng càng tăng vụt lên, anh ta định giật lại tập tài liệu thì Từ Lâm đã ném xuống sàn cẩm thạch. Hắn hài lòng nhìn tập tài liệu dần biến thành tro bụi. Từ Thiên Tần phẫn nộ đi tới túm lấy cổ áo của Từ Lâm, ánh mắt đầy lửa giận, giọng khàn khàn nói - Từ Lâm, mày đừng ép người quá đáng! Từ Lâm không vội hất tay anh ta ra, nhàn nhạt nói - Nóng như vậy làm gì? Trên dưới Đại Từ không ai là không biết cậu chỉ là một chủ tịch bùa nhìn? Câu nói khiêu khích cùng chế nhạo của Từ Lâm đã khiến hai tay Từ Thiên Tần tự giác buông lỏng ra, anh ta lùi về sau một cách vô thức. Từ Lâm nói đúng, Từ Thiên Tần mặc dù đã ngồi vào vị trí chủ tịch từ sáu năm trước nhưng các dự án lớn đều do Từ Lâm triển khai, các hợp đồng lớn đều do Từ Lâm mang về cho tập đoàn, lợi nhuận hằng năm của tập đoàn cũng có được từ những phiên dao dịch mà Từ Lâm đứng ra.....Trong mắt các cổ đông, thành viên hội đồng quản trị thì Từ Lâm giống với chủ tịch hơn! Nhìn Từ Thiên Tần thẩn thờ như người mất hồn, Từ Lâm vẫn không thấy hài lòng vì anh ta vẫn còn nợ hắn một món nợ rất lớn! Đó là hạnh phúc của hắn, cuộc đời của hắn! Sáu năm trước, hạnh phúc đối với hắn có lẽ đã rất gần trong gang tấc nhưng chỉ vì Từ Thiên Tần nhúng tay vào mà cuộc đời hắn hoàn toàn rơi vào trong hố đen, hạnh phúc đối với hắn trở nên quá xa vời, hư ảo. Món nợ này hắn nên tính thế nào đây? Đẩy Từ Thiên Tần sang một bên, Từ Lâm vừa chỉnh lại Tây trang vừa đứng lên, lạnh giọng nói - Từ Thiên Tần! Bản thân cậu làm gì thì nên tự biết rõ. Dứt lời, hắn ném cho anh ta cái nhìn lạnh khốc rồi hướng bàn tay về phía cửa, giọng nói có vài phần bỡn cợt - Muốn tự đi hay để tôi giúp cậu? Từ Thiên Tần hừ lạnh, nhìn hắn bằng ánh mắt cảnh cáo rồi xoay người bước đi, ra khỏi phòng làm việc. -Tâm trạng của Hàn Dĩ Xuyến không được ổn nên từ lúc ra khỏi Đại Từ cô liền về thẳng bệnh viện cùng tiểu Hiên. - Mẹ, có phải mẹ mệt lắm không ạ? Tiểu Hiên vừa vẽ tranh vừa nhìn sang Hàn Dĩ Xuyến đang ngồi trên giường. Hàn Dĩ Xuyến nở nụ cười yếu ớt nhìn con gái rồi đưa tay véo nhẹ lên má bé. - Mẹ không mệt chút nào cả! Mẹ chỉ cần nhìn thấy tiểu Hiên thì sẽ không còn mệt nữa! Tiểu Hiên bỏ màu vẽ xuống và đi tới ôm ngang cổ mẹ, giọng nhí nhảnh nói - Tiểu Hiên sẽ luôn ở bên cạnh mẹ! Hàn Dĩ Xuyến cảm thấy như vậy đã quá đủ rồi, như vậy đã quá hạnh phúc rồi, cô chỉ cần tiểu Hiên là đủ rồi! Hai mẹ con rất lâu mới buông nhau ra và nhìn nhau cười rất vui vẻ. Cạch Cửa phòng bị đẩy ra, Ninh Diệp cùng Phàm Diệc bước vào. - Tiểu Hiên, chú Diệc đến rồi đây! - Dĩ Xuyến, em đỡ hơn rồi chứ? Mỗi người một câu và bước đến gần giường bệnh, Phàm Diệc vừa bế tiểu Hiên vừa nhìn Hàn Dĩ Xuyến. - Anh nghe chị Ninh nói em không khoẻ, không sao chứ? Hàn Dĩ Xuyến gượng cười nhìn anh, nhẹ giọng nói - Cảm ơn anh, em không sao! Ninh Diệp đi tới gần Phàm Diệc, đón lấy tiểu Hiên rồi ra hiệu cho anh. - Tiểu Hiên, cô cô vẽ tranh với cháu nhé! Tiểu Hiên vui vẻ gật đầu rồi cùng bà ngồi xuống giường. Hàn Dĩ Xuyến nở nụ cười dịu dàng nhìn con gái đang chơi đùa cùng Ninh Diệp, bỗng dưng nghe Phàm Diệc hỏi - Tiểu Xuyến, em có muốn ra ngoài một lát không? Hàn Dĩ Xuyến quay đầu nhìn anh, tuy có chút do dự nhưng do tâm trạng của cô không tốt nên cũng muốn ra ngoài đổi chút không khí. Hai người tạm biệt tiểu Hiên và Ninh Diệp rồi đi ra khỏi phòng bệnh. -Cửa hàng tiện lợi. Ngồi ăn một tô mì gói trước cửa hàng tiện lợi, Hàn Dĩ Xuyến chỉ cặm cụi mà ăn. Còn Phàm Diệc thì chỉ ăn được vài miếng rồi lại nhìn cô. - Tiểu Xuyến, em định sẽ ở lại Thượng Hải? Hàn Dĩ Xuyến ăn nốt vài cọng mỳ đang được gắp trên đũa rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêm túc nói - Sau khi ký được hợp đồng đầu tư thì em sẽ cùng tiểu Hiên trở về New York. Ánh mắt Phàm Diệc tràn đầy vẻ ưu thương, tiếp tục hỏi - Còn người ghép tủy cho tiểu Hiên thì sao? Gương mặt Hàn Dĩ Xuyến trùng xuống, cô buồn bã nói - Em vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm! Rồi cúi đầu xuống ăn tiếp. Chỉ một lúc, Hàn Dĩ Xuyến đã ăn xong, cô nhìn Phàm Diệc và nói - Em no rồi, sao nãy giờ anh không ăn? Phàm Diệc cười cười và nhìn xuống tô mì đã nguội trước mặt, thấp giọng nói - Mục đích của anh là nhìn em ăn mà! Hàn Dĩ Xuyến lườm anh một cái rồi cười. Phàm Diệc nhìn cô rồi lấy khăn ăn trên bàn, đưa tới khoé miệng cô và nói nhỏ - Vẫn còn dính đây này! Hàn Dĩ Xuyến khó xử nhìn anh cẩn thận lau khoé miệng cho cô, định đưa tay cản lại - Để em tự làm.... Phàm Diệc nhất quyết không để cô như ý, từ từ lau sạch khoé miệng cho cô. ........................Hai người không biết rằng ở phía bên kia đường,toàn bộ màn ngọt ngào vừa rồi đã bị Từ Lâm nhìn thấy. Hắn ngồi ở vị trí lái chính, cửa kính được hắn hạ xuống để có thể nhìn rõ ra bên ngoài; những gì hắn nhìn thấy như một loạt tia hồng ngoại bắn vào mắt hắn, vô cùng khó chịu, đau nhức; nụ cười của Hàn Dĩ Xuyến, bộ dạng e thẹn, dịu dàng của cô đối với Phàm Diệc như hàng ngàn con dao nhọn đâm thẳng vào tim hắn, rất đau. Cô có thể cười với người đàn ông không phải hắn, có thể trở nên dịu dàng như vậy nhưng lại không phải trước mặt hắn.... Nụ cười của cô thật sự rất đẹp, ấm áp cùng thanh thuần. Nụ cười đó đã từng dành cho hắn, nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi. Cô hận hắn, cô sợ hắn, cô đề phòng hắn. Nhưng dù vậy thì sao, hắn không can tâm nên nhất định sẽ không buông tay. Đóng cửa kính lại, Từ Lâm bắt đầu khởi động xe, lái xe rời khỏi. .............................Trên đường trở về bệnh viện, Hàn Dĩ Xuyến chỉ trầm mặc mà không nói gì. Phàm Diệc đi bên cạnh cũng không làm phiền đến cô nhưng cả hai cứ im lặng như vậy thì thật tình anh không chịu nổi nên mới hỏi - Tiểu Xuyến, em đã gặp anh ta? Hàn Dĩ Xuyến chợt dừng lại và xoay người nhìn anh, ra vẻ không hiểu gì. Phàm Diệc cố nén bi thương mà hỏi lại - Là Từ Lâm, em đã gặp anh ta? Hàn Dĩ Xuyến chột dạ, khẽ gật đầu một cái rồi vội vã né tránh. Lồng ngực Phàm Diệc đau lên từng hồi, anh khàn giọng nói - Tiểu Xuyến, em nhìn anh đi! Hàn Dĩ Xuyến vẫn không ngẩng đầu lên, cũng chẳng nói gì. Phàm Diệc thở dài rồi trực tiếp hỏi - Tiểu Xuyến, tại sao nhiều năm như vậy mà em vẫn không thể chấp nhận anh? Tại sao em không chịu cho anh cơ hội để anh chăm sóc em và tiểu Hiên? Hàn Dĩ Xuyến nghe xong mới từ từ quay đầu sang đối diện với Phàm Diệc, cô có chút áy náy cùng không thoải mái nói - Phàm Diệc, những năm qua anh đã rất tốt với em và tiểu Hiên, em rất biết ơn anh về những điều đó! Phàm Diệc vội vã lên tiếng phản bác - Anh không phải muốn chăm sóc mẹ con em với tư cách một người bạn, mà với tư cách một người đàn ông, một người cha một người chồng! Câu cuối cùng của Phàm Diệc thật sự làm cho Hàn Dĩ Xuyến đứng hình, cô không ngờ anh lại muốn nói với cô những lời như vậy..... - Phàm Diệc, anh..... Phàm Diệc bước lại gần cô hơn, hai tay đặt lên hai vai cô, hai mắt trực tiếp đối diện với mắt cô, kiên định nói - Tiểu Xuyến, hãy để anh trở thành ba của tiểu Hiên, thành chồng của em, được không? Hàn Dĩ Xuyến khó xử nhìn anh rồi nhẹ kéo tay anh ra, bất lực nói - Phàm Diệc, em xin lỗi, nhưng mà..... Phàm Diệc vừa thất vọng vừa đau đớn, anh đột nhiên lớn giọng - Tiểu Xuyến, rốt cuộc thì tại sao chứ? Anh có gì không bằng Từ Lâm? Anh cố gắng suốt bao năm nay nhưng vẫn không thể thay thế được vị trí của anh ta trong lòng em, có phải em vẫn chưa quên được tên khốn đó? Hàn Dĩ Xuyến mệt mỏi thở dài, cô chán nản nói - Phàm Diệc, anh đừng như vậy được không? Sau này chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa! Chắc tiểu Hiên đang đợi em, em phải về đây! Vừa nói cô vừa xoay người bước đi, mặc cho Phàm Diệc có gọi cô cũng không dừng bước. Phàm Diệc nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô đang đi xa dần, đau đớn bao vây lấy anh, bực tức đá vào chiếc lon dưới chân. Sáu năm trước, Từ Lâm vừa mới xuất hiện vài tháng đã khiến Hàn Dĩ Xuyến điên đảo, còn người đã yêu cô suốt mấy năm trời lại chỉ được cô xem như bạn bè. Sáu năm sau, cô vẫn luôn yêu người đàn ông đã từng khiến cô tổn thương, người luôn bên cô, yêu cô hết mình, lại chỉ nhận được cái lắc đầu của cô..... -Lần thảo luận thứ hai bị dời lại vào hôm qua, hôm nay vẫn tiếp tục được diễn ra tại phòng họp của Đại Từ. Những gì cần chuẩn bị đã được chuẩn bị hết từ hôm qua, nên vừa bắt đầu thì hai bên sẽ trực tiếp đi vào thảo luận một số vấn đề chưa thể khiến Đại Từ hài lòng, chính xác là vấn đề chia lợi nhuận. - Cô Hàn, 17% đó là mức cao nhất rồi đấy! Một vị giám đốc không vui đưa ra yêu cầu. Hàn Dĩ Xuyến mỉm cười lắc đầu, thành thạo nói - 15%, đó cũng là giới hạn cuối cùng của tôi rồi! Một vị giám đốc khác cẩn thận phân tích rồi nói - Cô Hàn, cô thực sự rất biết làm khó đối phương đấy! Hàn Dĩ Xuyến vẫn duy trì nụ cười lịch thiệp, tiếp tục nói - 15%,hy vọng các vị có thể đồng ý đầu tư! Tình hình hai bên đều đang rất căng thẳng thì Từ Lâm nãy giờ chỉ nghe và nhìn Hàn Dĩ Xuyến, lúc này mới đưa ra quyết định. - 20%,cô Hàn, nếu đồng ý thì chúng ta sẽ ký hợp đồng! Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc khi mà vị Tổng giám đốc của bên đầu tư lại đẩy lợi nhuận của nhà đầu tư lên cao như vậy, đây rõ ràng là cắt cổ! Ban giám đốc của Đại Từ thì mừng thầm trong bụng, còn nhân viên OY thì bắt đầu thấy bất an. Hàn Dĩ Xuyến ngước mắt nhìn Từ Lâm thì thấy hắn nhìn cô và nở nụ cười mờ ám; cụp mắt xuống, cô bắt đầu phân tích. Mà hai mắt Từ Lâm vẫn còn rơi trên đầu ngón trỏ có dán một miếng băng cá nhân, cô lại bị thương sao? Sau một hồi suy tính, Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên ngẩng đầu lên, tươi cười gật đầu. - 20%, tôi đồng ý! Ban giám đốc của Đại Từ đều cười hài lòng, nhân viên OY thì tưởng mình gặp ma, không tin nổi mà nhìn Hàn Dĩ Xuyến. Hợp đồng được chuyển đến trước mặt Từ Lâm, hắn đọc sơ qua rồi cầm bút ký tên, xong lại ngước mắt nhìn Hàn Dĩ Xuyến bằng ánh mắt đầy sủng nịch, đẩy nhẹ bảng hợp đồng đến trước mặt cô. Tim Hàn Dĩ Xuyến đập nhanh mấy nhịp, kéo bản hợp đồng vào vị trí ngay ngắn hơn, cô cầm bút định ký tên vào thì chợt ngừng lại vì miếng băng cá nhân trên ngón tay hình như bị hở ra, cô dùng tay kia xé miếng băng ra rồi tiếp tục ký tên cho xong. Từ Lâm nhìn vào vết thương trên ngón tay cô, rồi ngoắc tay gọi Lisa đến, nói vào tai cô ấy điều gì đó, Lisa liền gật đầu rồi đi ra khỏi phòng họp. Một lát sau cô ấy lại đi vào và đưa một vật gì đó vào tay Từ đồng được ký xong, Hàn Dĩ Xuyến và Từ Lâm cùng đứng dậy, những người khác cũng lần lượt đứng theo. Từ Lâm nhìn Hàn Dĩ Xuyến bằng đôi mắt tràn ngập ôn nhu nhưng Hàn Dĩ Xuyến lại tỏ ra bình thản và dùng thái độ cứng cáp của một nhà thiết kế mà bắt tay với Từ tiên sinh, cảm ơn đã đầu tư! Hai người vừa bắt tay nhau thì những người khác đều đồng loạt vỗ tay. Cuộc thảo luận kết thúc, hợp đồng đã được ký kết xong, các ban giám đốc của Đại Từ lần lượt ra khỏi phòng họp, nhân viên OY cũng thu dọn tài liệu rồi đi ra từng người, ở sau cùng là Hàn Dĩ Xuyến, cô không buồn để ý đến Từ Lâm mà xách túi đứng lên. Từ Lâm ngồi trên ghế nhìn cô rồi thấp giọng gọi - Dĩ Xuyến! Thấy cô không có ý định đứng lại, hắn mới chỉnh lại áo khoác và đứng lên, đi nhanh tới bên cạnh cô và kéo cổ tay cô, ép cô xoay người lại. Hàn Dĩ Xuyến đang định phản kháng thì nhìn thấy hắn lấy ra một miếng băng cá nhân, cẩn thận gỡ ra rồi dán vào ngón trỏ của cô thật nhẹ nhàng. Vừa dán hắn vừa quan tâm hỏi - Có đau lắm không? Hàn Dĩ Xuyến sắp trầm luân rồi, cô không biết Từ Lâm đã có miếng băng dán này bằng cách nào, chẳng lẽ là do Lisa mang vào lúc nãy? Cô im lặng nhìn hắn đang cẩn thận từng li từng tí với vết thương của cô nhưng rất nhanh cô liền rụt tay lại, lúc này miếng băng dán đã được dán gọn trên ngón trỏ của cô rồi! - Cảm ơn anh, nhưng đừng bao giờ lặp lại hành động như thế này nữa! Từ Lâm, tôi có đau hay là không cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh nữa! Dứt lời, cô liền xoay người bước ra khỏi phòng họp. Từ Lâm nhìn cô bước đi, muốn giữ cô lại nhưng không đủ can đảm. Hắn muốn nói với cô kể từ bây giờ, nỗi đau của cô hắn muốn gánh vác hết. Hắn muốn nói với cô dù cô lạnh nhạt hay khước từ hắn thế nào thì hắn vẫn sẽ chăm sóc cô, bảo vệ cô, và... sẽ không bao giờ buông tay cô lần nữa! -Khải Đình vừa lái xe vừa nhìn lên kính chiếu hậu để đoán sắc mặt Hàn Dĩ Xuyến, do dự mãi mới dám hỏi - Cô Hàn, tôi có thể hỏi tại sao cô lại chấp nhận chia cho bên đầu tư lợi nhuận lớn như vậy được không? Hàn Dĩ Xuyến ngồi ở hàng ghế phía sau nãy giờ cứ nhìn xuống miếng băng cá nhân trên ngón trỏ, nghe Khải Đình hỏi, cô mới trầm tư trả lời - Hiện tại chúng ta đang cần vốn đầu tư gấp, nếu từ chối Đại Từ thì rất khó tìm kiếm nhà đầu tư đáng tin cậy trong một thời gian ngắn. Hơn nữa, Đại Từ là một tập đoàn toàn cầu lớn nên dĩ nhiên họ sẽ không dễ dàng chấp nhận lợi nhuận thấp như vậy. Ngoài ra vẫn còn một lý do nữa mà cô không thể nói ra chính là cô muốn trong thời gian nhận đầu tư của Đại Từ thì sẽ tìm kiếm một nhà đầu tư khác thay thế, vì cô không muốn day dư với Từ Lâm thêm nữa.. Thở dài cúi xuống nhìn miếng băng dán trên tay lần nữa, cô còn đưa tay kia vuốt nhẹ lên đó. Im lặng như vậy một lúc, cô ngẩng đầu lên, mở cửa sổ và nhìn ra bên ngoài. Tổng giám đốc, anh đi đi! Chap 4 Từ Lâm đến trường. Bây giờ đã vào giờ cao điểm, thời tiết ở Thượng Hải vào thời gian này cũng rất nóng nực. Hàn Dĩ Xuyến đứng đợi xe buýt cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, cô vừa sốt ruột vừa khó chịu,cứ liên tục nhìn đồng hồ.... Không biết từ lúc nào mà ở phía bên kia đường, một chiếc Lamborghini màu đen tuyền đang dừng lại khá lâu, cửa kính xe hạ xuống, người đàn ông ngồi ở vị trí lái xe cứ nhìn về bóng dáng nhỏ bé của Hàn Dĩ Xuyến..... Từ Lâm nhìn đến thất thần, thỉnh thoảng lại cong môi lên cười, trong mắt chứa đựng một vẻ suy ngẫm sâu xa khó đoán...Hàn Dĩ Xuyến đang đứng đợi xe buýt, tuy cô rất nóng vội những gương mặt vẫn không có một chút gì nhăn nhó hay bực nhọc. Cô chỉ mặc một bộ quần aó rất đơn giản, chiếc aó sơmi trắng che đi những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô, quần jeans bó sát đôi chân thon thả, hoàn toàn khác cách ăn mặc thơ mộng mà hắn gặp ở Club đêm đó. Nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ ánh mắt cô nhìn hắn, thanh thuần và trong sáng mà hắn chưa từng gặp, còn có... mùi hương đặc trưng trên cơ thể cô, đó không phải là mùi nước hoa xa xỉ gì mà lại giống với mùi hương tự nhiên, rất thuần khiết và mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu. Cửa kính dần dần đóng lại, chiếc Lamborghini dần lăn bánh và rời khỏi vị trí. - -Mỗi ngày lại trôi qua rất bình yên. Học viện nghệ thuật và thiết kế Thượng HảiHọc viện với chương trình giáo dục đào tạo các nghệ sĩ chuyên nghiệp và các nhà thiết kế, là đi đầu trong việc cung cấp những công trình nghệ thuật liên quan đến nghệ thuật thị giác đương đại, thiết kế và giáo dục nghệ thuật. Tất cả những sinh viên theo học ở đây đều có một tương lai rất xán lạn và tiền đồ rộng mở, nhưng chỉ có mỗi Hàn Dĩ Xuyến của lớp thiết kế thời trang vì nhiều lần từ chối cơ hội đi du học mà đã trở thành nữ sinh khá nổi tiếng trong trường. Hôm nay, Hàn Dĩ Xuyến đến lớp đã không còn thần hồn nát thần tính như hôm qua nữa, có vẻ cô lại trở về dáng vẻ hoạt bát của mình rồi. Vừa mới sáng sớm, Hàn Dĩ Xuyến đến lớp học thiết kế đã thấy rất nhiều nữ sinh thuộc nhiều khoá học khác nhau chạy ào như ong vỡ tổ, vừa chạy họ vừa la hét ầm ĩ, gương mặt người nào người nấy cũng đều vui tươi như nắng ban mai - Từ thiếu đó! Là Từ thiếu đó, anh ấy tới trường của chúng ta đấy! - Ôi! Từ thiếu, nam thần của tôi! - ......Hàn Dĩ Xuyến sắp bị họ đẩy ngã tới nơi, cô nhanh chóng tránh sang một bên. Vừa đúng lúc Lệ Băng và Thuyên An cũng đang đi tới, khuôn mặt Lệ Băng trong rất buồn cười, như ai đó bắt đi làm khổ sai vậy, còn Thuyên An thì ngược lại, cô cũng cười hớn hở như những cô nữ sinh kia - Này, Dĩ Xuyến! Cậu không đi xem mặt nam thần sao? Phải nói là cực kì đẹp trai đấy nhé! Giống như bạch mã hoàng tử vậy đó! Thuyên An cười đến nỗi không thể khép miệng lại, Hàn Dĩ Xuyến và Lệ Băng thì chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Thuyên An thở dài nhìn hai cô bạn ngây ngô của mình, không chậm trễ mà kéo lấy tay họ cùng chạy về phía trước. Trong lớp học đồ hoạ đã chật nít cả người, ai ai cũng la hét ầm ĩ. Bên trong lớp học, một top nam sinh đang quỳ gối trước ba người đàn ông tầm hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi. Tình hình có vẻ rất căng thẳng mà đám nữ sinh đó không ai đứng ra ngăn cản, ngược lại bọn họ còn la hét cổ vũ cho ba người đàn ông kia..... Hàn Dĩ Xuyến cùng Lệ Băng và Thuyên An phải cố gắng lắm mới có thể chen vào, vừa nhìn thấy ba người đàn ông đó, Lệ Băng đã cuống quýt giới thiệu cho hai cô bạn của mình - Ba người họ là người thừa kế của giới tài phiệt giàu có nhất nhì Trung Quốc này đấy. Con trai trưởng của Tô thị, Tô Vận. Con trai út của Doãn thị, Doãn Thiên Duật. Vừa nghe tới đây, Hàn Dĩ Xuyến đã trợn tròn hai mắt, cô nhìn về phía ba người họ, thấy Doãn Thiên Duật đang cười nhạo đám nam sinh, cô hét lớn - Này, Doãn Thiên Duật! Cậu đến đây làm gì? Tất cả những nữ sinh khác đều nhìn Hàn Dĩ Xuyến bằng ánh mắt nghi hoặc. Doãn Thiên Duật không chút bất ngờ nào, đưa bàn tay lên cao, làm động tác chào. - Hi! Dĩ Xuyến, tớ dẫn Từ Lâm đến thăm cậu này! Sau đó liền quay sang nói cười cùng Tô Vận. Hàn Dĩ Xuyến thật sự chết ngây người, cô nhìn thấy Từ Lâm như nhìn thấy ma quỷ, bất giác lui về sau vài bước. Lệ Băng tiếp tục làm người thuyết trình - Đó là con trai trưởng của Đại Từ, Từ Lâm! Từ Lâm nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn, trắng hồng như da em bé của cô gái nhỏ đứng trước mặt. Môi mỏng nhếch lên thành một đường cong quyến rũ. Nhìn Hàn Dĩ Xuyến sợ hãi như một con nai tơ, Từ Lâm càng thích thú trêu đùa. Cô vẫn như vậy, cho dù là lúc gặp ở Club hay ở trạm xe buýt,cả lúc này nữa. Cũng đều đơn giản và thuần khiết như vậy......Từ Lâm nhảy xuống khỏi bàn, hắn ngoảnh mặt lại nói với Tô Vận - Bọn họ gây sự ở địa bàn của cậu thì cậu cứ xử lý đi! Sau đó hắn từng bước tiến lại gần Hàn Dĩ Xuyến, nụ cười như có như không cứ duy trì trên gương mặt điển trai không chút tì vết của hắn, ánh mắt hắn nhìn cô khiến cô vô cùng khó chịu. Hàn Dĩ Xuyến run đến sắp ngất đi, cô muốn lùi về phía sau nhưng đám nữ sinh đó đã vây ở phía sau. Hình ảnh ở Club đêm đó cứ lại hiện lên trong đầu cô. Từ Lâm đã tự liếm máu của mình! Không được, cô không thể dính dáng vào hắn nữa, hắn là ma quỷ mà! Mỗi bước tiến của Từ Lâm, trái tim Hàn, Dĩ Xuyến cứ đập mạnh thêm một nhịp. Tuy rằng cô rất sợ người đàn ông này nhưng cô không thể không thừa nhận rằng ánh mắt hắn nhìn cô còn khiến cô trầm luân không thể thoát ra nổi, lúc đối diện với hắn, trái tim cô cứ đập loạn xạ.... Đám nữ sinh la hét càng lúc càng to khi Từ Lâm sắp đến gần họ, ai ai cũng đang mong chờ Từ Lâm đến trước mặt mình. Giây phút căng thẳng nhất cuối cùng cũng đã đến, Từ Lâm dừng lại trước mặt Hàn Dĩ Xuyến khiến cho tất cả những ánh mắt của đám nữ sinh đều đổ dồn vào họ, người thì kinh ngạc, người thì nghi hoặc, người thì ngưỡng mộ, người thì thất vọng, người thì ganh ghét..... Hàn Dĩ Xuyến hình như quên cả thở. Từ Lâm cười tà mị, hắn đến rất gần Hàn Dĩ Xuyến. Rất gần, rất gần khiến cho cô có thể ngửi thấy được mùi hổ phách thoang thoảng từ hơi thở của hắn. Hàn Dĩ Xuyến mở to mắt cảnh giác, cô cắn chặt môi. Từ Lâm cười đểu, hắn không chút ngượng ngùng mà vòng tay ra sau lưng Hàn Dĩ Xuyến, ôm trọn vòng eo mảnh khảnh kia, hắn áp sát cơ thể mình vào người cô, đầu hơi cúi xuống nhìn vào bảng tên trước ngực cô, hắn lại cong môi cười - Hàn Dĩ Xuyến? Tên rất hay! Em còn nợ tôi một bữa tiệc " máu" đấy! Bàn tay không chút an phận của hắn liên tục ngao du trên cơ thể cô. Hàn Dĩ Xuyến thở gấp, cô lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn - Từ thiếu, xin anh tự trọng! Từ Lâm lại cong môi cười, càng lúc hắn càng thích trêu đùa cô hơn - Tự trọng? Không phải em cũng không biết tự trọng đó thôi! Không có chút phản kháng nào, không phải em muốn tôi "ăn" em ngay chứ? Hàn Dĩ Xuyến trừng mắt nhìn Từ Lâm, cô đẩy bàn tay không an phận của hắn xuống một cách giận dữ - Biến thái! Từ Lâm không giận mà còn cười, hắn vẫn không chịu từ bỏ mà còn tiếp tục đụng chạm vào người cô, lần này hắn trực tiếp áp bàn tay to lớn có chút thô ráp của mình vào gò má của Hàn Dĩ Xuyến,sau đó ghé sát môi vào tai cô, nói đầy mờ ám - Tôi bắt đầu thấy hứng thú với em rồi đấy! Hàn Dĩ Xuyến hận không thể tát cho hắn một bạt tai. Cô vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt tức giận. Nhân lúc cô không đề phòng, Từ Lâm đã thả một chiếc nhẫn vào trong cổ aó của Hàn Dĩ Xuyến, rơi ngay đúng rảnh ngực cô, được chiếc aó ngực bên trong giữ lại. Hàn Dĩ Xuyến thật sự mất hết hồn vía. Từ Lâm vẫn duy trì nụ cười vốn có - Tôi tặng em đấy, coi như quà gặp mặt! Hàn Dĩ Xuyến tức đến nghiến răng nghiến lợi, thật xấu hổ chết mất! Ở đâu lại có một tên biến thái như vậy cơ chứ? Từ Lâm buông cô ra, hắn vẫn nở nụ cười ma mị khó đoán. Sau đó đi lướt qua cô, hai người phía sau cũng lần lượt đi cùng. Sau khi họ đi rồi, Thuyên An và Lệ Băng mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, họ cuống quýt nhìn Hàn Dĩ Xuyến, lo lắng hỏi - Dĩ Xuyến! Cậu không sao đấy chứ? Không bị doạ cho sợ chứ? - Dĩ Xuyến! Tại sao cậu lại quen được Từ Lâm? Còn cả Doãn Thiên Duật nữa? Hàn Dĩ Xuyến lúc này mới định thần lại, cô nhìn nét mặt lo lắng, quan tâm của hai người bạn, trả lời yếu ớt - Doãn Thiên Duật là bạn cùng khoá ngoại ngữ với tớ. Còn người đó, tớ.... tớ không biết nữa! Tất cả những nữ sinh bên cạnh đều bắt đầu suy diễn mối quan hệ giữa cô và Từ Lâm, bọn họ bắt đầu xì xào to nhỏ. Có lẽ sắp tới sẽ có những tin chấn động đây! Lệ Băng và Thuyên An nhìn Hàn Dĩ Xuyến bước đi như một cái xác không hồn, họ khó hiểu nhìn nhau rồi cũng rời đi.

truyện tổng giám đốc anh đi đi