trời và đất cách nhau một sợi dây thừng

Đọc sách truyện Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng Full tác giả Kim Bính - Ngôn tình Trung Quốc, Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm. TRỜI VÀ ĐẤT, CÁCH NHAU MỘT SỢI DÂY THỪNGTác giả: Klặng BínhThế loại: Hiện đại, nói về nhiệm vụ, cảm rượu cồn, thực tế, gồm chút sủng, H.EĐộ dài: 65 cmùi hương + phiên ngoạiTình trạng: Hoàn_____Lần đầu thấy tên truyện, dù không hiểu qua giới thiệu tuy nhiên tôi Ebook Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng của tác giả Kim BínhNhân vật chính: Chung Bình, Lục ThíchEditor: rabbitlynTừ khi anh nhìn thấy cô từ trên trời rơi xuống đã "thèm nhỏ dãi"Đây là bí mật của riêng anh, Năm ấy khi mặc đồng phục cô đã nhìn thấy hai câu nói:"Địa ngục vị không, thệ bất thành Năm ấy khi mặc đồng phục cô đã nhìn thấy hai câu nói: "Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật. Cường giả tự cứu, thánh giả độ nhân" Sau đó cô bừng tỉnh. Trời và đất đã chỉ cách nhau một Ý nghĩa tên truyện của từ đó mà ra, "Trời và đất, cách nhau một sợi dây thừng" - đó là khoảng cách mà Lục Thích thấy được khi Chung Bình đu dây từ trực thăng xuống cứu nạn khi anh mắc kẹt trên núi. Là khoảng khắc khi bình minh vừa hé ở bên kia chân trời, xóa nhòa đi màn đêm u tối, niềm hi vọng là tới, cho những con người còn đang mắc kẹt dưới kia. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị. Trời Và Đất, Cách Nhau Một Sợi Dây Thừng của tác giả Kim Bính thuộc thể loại truyện Truyện Ngôn Tình được cập nhật nhanh nhất tại Truyenff. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Trích dẫn truyện: Từ khi anh nhìn thấy cô từ trên trời rơi xuống đã "thèm nhỏ dãi" Đây là bí mật của riêng anh. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Nói xong hai chữ này, Chung Bình lập tức chạy vội vào trong tòa nhà, một bóng dáng cũng vọt vào theo cô, đúng là người đồng đội cùng tham gia huấn luyện Hội chữ thập đỏ với Thích chỉ kịp nhìn thấy hai người kia biến mất như một trận gió, anh lại ngẩng đêm buông xuống, ánh đèn thành thịchiếu sáng tầng mây, trong trời đêm ánh lên sắc xanh, áng mây bồng bềnhtrôi theo làn gió, người nọ đang bị treo giữa không trung dường như cũng đang lung lay.“A… rơi xuống mất!”“Không rơi, anh ta chỉ giật mình thôi!”“Sao cảnh sát còn chưa đến? Mau gọi 110 đi!”“… Các anh phái trực thăng đến đi, phải dùng trực thăng! Trung tâm HoànCầu cao mấy trăm mét thế này, người kia lại mắc kẹt ở đó, làm tôi nhớđến trên phim, từng dùng trực thăng kéo người lên!”Xung quanh đều là tiếng hoảng hốt và báo cảnh sát, Lục Thích nghe thấy, bước vào cửa trung tâm Hoàn Bình và người đồng đội đã lên được sân thượng, người phụ trách tòa nhà lòng nóng như lửa đốt, liếc thấytrang phục của bọn họ, tinh thần tạm thả lỏng “Cuối cùng các anh cũngđến rồi…” Anh ta đột nhiên ngừng lại, “Các anh là ai? Không phải bênphòng cháy chữa cháy sao?”Người đồng đội nói “Chúng tôi là đội cứu viện Thái Dương, vừa nhận được điện thoại xin giúp đỡ.”Số điện thoại của đội cứu viện SR là 400, hai mươi tư giờ đều có ngườitrực, ai cũng có thể gọi đến, không cần phải thông qua cảnh sát và bênphòng cháy chữa phút trước đội cứu viện SR nhậnđược điện thoại xin giúp đỡ, lập tức thông báo, cũng thật khéo Hội chữthập đỏ cách nơi này gần nhất, Chung Bình và người đồng đội đi đếntrước, hiện tại cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy có lẽ còn đang trên đường người khác trên sân thượng hoangmang lo sợ, bối rối kể lại tình hình “Anh ấy là đồng nghiệp của chúngtôi, hôm nay bởi vì chuyện công việc chúng tôi xảy ra tranh cãi, uy hiếp chúng tôi nói muốn tự sát, chúng tôi chỉ nghĩ là hù dọa thôi, ai ngờvừa lên sân thượng, anh ấy lập tức nhảy xuống!”“Hiện tại anh ấy bị mắc kẹt ở nơi đó, làm thế nào đây?” “Sao cảnh sát còn chưa đến thế!”“Anh ta không còn trụ được bao lâu đâu!”“Xong rồi, làm thế nào đây, ơ…”Chung Bình và người đồng đội đi ra ngoài sân thượng, cẩn thận quan sát bên ốc trung tâm Hoàn Cầu cao 170m, có bốn mươi tầng, ngọn đèn sáng rực, cho nên Chung Bình có thể nhìn thấy rõ ngoài tòa nhà toàn là vách tườngnhẵn thín, không có cửa sổ, không có mái bằng, không có nơi nào tiếpđược người. Người nhảy lầu mặc áo vest dài tay, không biết đang được thứ gì vây xung quanh, nhưng bị giữ lại ở vị trí cao khoảng 100m, ý chímuốn sống mãnh liệt, một bàn tay còn bám lấy thứ gì đó trên tường, mồmkhông ngừng khóc kêu to cứu mạng, chắc chắn là vô cùng sợ hãi Bình chưa bao giờ gặp phải tình huống nguy hiểm thế xoay người, đang muốn nói chuyện vớingười phụ trách, đột nhiên thấy Lục Thích từ cửa sân thượng đi ra, côhơi sửng sốt, rồi lập tức hoàn Bình hỏi “Có biết thứ vây lấy anh ta là gì không?”Người phụ trách nói “Tôi đoán là tấmbiển quảng cáo, gần đây chúng tôi đang tiến hành sửa chữa tường ngoài,chiều nay vừa mới dỡ bỏ biển quảng cáo, có một số khung còn chưa dỡ đi.”Lục Thích đi qua nhìn xuống người đang mắc kẹt giữa không trung, nghe vậy nói “Vận cứt chó.”Chung Bình bỗng nhiên quay đầu lại, tim Lục Thích đập mạnh khi nhìn thấy ánh mắt của cô.“A…”“A…”“A…”Tiếng hét liên tiếp, Chung Bình lập tức nhìn xuống phía dưới, thấy người bên dưới không ngừng ồn ào, người nhảy lầu đã im nhiên anh ta rơi xuống một chút.“A…” Người chứng kiến liên tục gào quảng cáo trên tường quả thậtkhông tiếp nhận được hết sức nặng, đang dần long ốc, người nhảy lầu lầnđầu long ốc đã hôn mê bất tỉnh, hiện tại là lần thứ huống vô cùng khẩn cấp, mọi ngườicòn khủng hoảng hơn so với trước, hai cánh tay người phụ trách khôngngừng run rẩy, mất hết tất cả bình đồng đội bên cạnh Chung Bình đột nhiên hô lên “Tiểu Chung, lại đây hỗ trợ!”Người đồng đội lấy từ trong góc ra một bộ dây thừng, thoạt nhìn có lẽ là đồ trang bị “người nhện” để lại. Có người nói “Đây là của bọn LãoVương, bọn họ đi ăn cơm mất rồi.”Người đồng đội kéo dây thừng ra, nói “Không kịp chờ nữa rồi, tôi đi xuống cứu người, cô hỗ trợ!”Đồ trang bị “con nhện” là dây thừng và tấm ván gỗ, Chung Bình nhanhchóng tìm được điểm cố định, cướp lấy dây thừng trong tay người đồngđội, nói “Anh hỗ trợ, tôi đi xuống.”Người đồng đội không đồng ý, Chung Bình nói “Anh không đồng ý, tôi vẫnđi, nhanh lên, anh ở trên chỉ huy!” Nói xong cánh tay đột nhiên bị Thích không biết xuất hiện từ khi nào, bắt lấy cánh tay cô, hét “Cô điên rồi, chờ cảnh sát đi!”Chung Bình dùng sức rút ra, Lục Thích đã có kinh nghiệm, lần này khôngđể cho cô rút được “Còn chưa cứu được người thì cô đã ngã chết rồi, côđứng im cho tôi!”Chung Bình đá anh một cái, rút tay ra “Anh đứng im một bên cho tôi!”Dưới sự hỗ trợ của đồng đội, cuối cùng cô đã chuẩn bị Thích còn muốn ngăn lại thì bị người đồng đội ngăn Bình lớn tiếng quát “Lục Thích!”Tiếng quát mãnh liệt, tiếng động như xuyên thủng tầng mây, Lục Thích đờ người tại Bình đứng bên rìa sân thượng,người phụ trách không ngừng nói “Các người xảy ra chuyện gì không liênquan đến tôi, là tự các người muốn đi xuống!”Chung Bình và người đồng đội bỏ ngoài tai, hai người phối hợp với nhau, Chung Bình dần dần rơi giảm tốc độ không nhanh, tay bị dâythừng thô ráp cứa vào, rát tay, nghe thấy người đồng đội chỉ huy, cô hít thở sâu, chậm rãi, cuối cùng cách người nhảy lầu ngày càng chốc.“A…” “A…”Khung quảng cáo đột nhiên gãy, ngườinhảy lầu hôn mê rơi xuống, rồi lại dừng ở giữa không trung, như có người đột nhiên khiến thời gian dừng lại.“A…”“Trời ạ…”Một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy áo vest người nhảy lầu, đám người không ngừng hô Bình cắn răng, kiểm soát vị trí của mình, dùng tất cả sức lực, cuối cùng đã đỡ được người nhảy lầu, ôm chặt không ngừng thổi, Lục Thích chống tay vào lan can sân thượng, nhìn không chớp mắt bên đèn rực rỡ, lọt vào trong tầm mắttoàn là cao ốc và cầu vượt, khoảng cách 170m thu hết vào tất cả phồn hoa vào trong đáy mắt, thành đông cũ đang cải tạo, thành tây đang khai phá, thành bắc mạng lưới giao thông chằng chịt, năm tòa CBD tập hợp tất cảtinh anh ngành kinh này cả thành phố đắm mình trong ánhđèn, tim Lục Thích đập mạnh như nhịp trống, tim giống như sắp nhảy rakhỏi lồng ngực, anh quên cả hít thở, trong mắt chỉ còn có một mình người nọ nhỏ bé như Bình ngẩng đầu, tầm mắt từ lan can đảo qua mặt người nọ, chờ cứu viện phía Thích không biết cảnh sát và bênphòng cháy chữa cháy đến từ lúc nào, bên tai là tiếng chỉ huy, nhân viên phòng cháy chữa cháy nghe lệnh, thắt dây an toàn nhảy xuống, nhanhchóng đến bên cạnh Chung Bình, cột chắc người nhảy lầu, hai bên hợp lực, thành công mang người nhảy lầu lên sân đám người vây quanh người nhảy lầu,tiếp theo là công việc của bên cảnh sát và phòng cháy chữa cháy, ChungBình đặt mông ngồi xuống đất, cởi dây thừng trên người ra, mỉm cười đáplại sự cảm kích của người xung đồng đội giúp cô tháo dây thừngra, vui mừng nói “May là chúng ta hành động sớm hơn một bước, vừa rồirất nguy hiểm, suýt chút nữa thì có chuyện, may mà sức cô đủ khỏe.” Chung Bình cười không nói gì, tay im lặng để vào vị trí tim đập. Nơi đó đang đập thình thịch, hai chân cô vẫn còn mềm nhũn đầu cô trải qua tình huống ngàn cân treo sợi thượng dần trống không, mọi người đưa nạn nhân lên xe cấp cứu, dưới lầu còn có một đám phóng viên đang đợi phỏng khi đội trưởng Hà xử lý xong mọi chuyện, tìm được Chung Bình “Có bị thương không?”Chung Bình lắc đầu “Không ạ.”Đội trưởng Hà gật đầu “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, rồi viết bảng kiểm điểm.”Người đồng đội nghe thấy, kêu lên “Đội trưởng!”Đội trưởng Hà cũng nhìn về phía anh ta “Cả cậu cũng viết một bản, hai người đều phải viết, có nghe hay không!”Chung Bình nghiêm túc nói “Vâng!”Đội trưởng Hà không để cho Chung Bình đi theo về SR, bảo cô nhanh chóngvề nhà nghỉ ngơi, trước khi rời khỏi sân thượng, nhìn xung quanh, chỉcòn lại mấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy, không có ngườidư thừa nào đi thang máy xuống lầu, sức lực gần như cạn kiệt, hỏi nhân viên công tác chỉ đường đến WC, cô chậm chạp đi sớm qua thời gian tan tầm, trong WCđã không có ai, Chung Bình bỏ tay xuống, miệng viết thương trên tay dính vào nước, đau đến mức khiến cô phải thở rửa lại mặt, chỉnh lại tóc tai trong gương, khẽ thở phào, ra khỏi ra cách đó không xa, có bóng dáng tựa vào tường, ánh sáng mờ mờ, Chung Bình chỉ có thể nhìn thấy một hìnhdáng cao ráo, làn khói chầm chậm lượn lờ. Từ từ đến gần, bóng người dầnrõ Bình nhìn anh hai giây hỏi “Sao anh còn ở đây?”Lục Thích ngậm thuốc, liếc cô một ngụm cuối cùng, anh ném điếu thuốc đi, thùng rác “cạch” một tiếng,chắn trước mặt Chung Bình, lắc thứ gì đó trên tay, nói “Tay cô.”“Hả?”Lục Thích mở túi cấp cứu ra, túm lấy tay trái của Chung Bình đang bị thương, lấy bông băng để trên mặt vếtthương, mở khăn tam giác, không ngừng quấn khăn quanh tay Thích nói “Vừa mới học xong cái này, lập tức áp dụng được vào thực tế luôn, cơ hội tốt thật.”Chung Bình lúc đầu còn giãy dụa, đối phương ra sức, cô không cử độngnữa. Cô không nói lời nào, đứng im tại chỗ, để mặc Lục Thích băng thành tay heo, Lục Thích cầm lấy cổ tay cô ngắm nghĩa một lát, cuối cùng không nhịn được, lại chọc mái tócvểnh lên của cô, cúi đầu nói “Nữ anh hùng, có đói bụng không, đi ăn cơm nhé?” Văn án Anh thấy cô từ trên trời rơi xuống, từ nay về sau “thèm nhỏ dãi”. Đây là bí mật của anh. Năm ấy mặc đồng phục, cô nhìn thấy hai câu nói Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật.* Cường giả tự cứu, thánh giả độ nhân. The Shawshank Redemption ** *Một câu trong Kinh Đại Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Giải nghĩa Địa ngục chưa trống không, tôi thề không thành Phật ** The Shawshank Redemption là một bộ phim của Mỹ Sau đó, cô bừng tỉnh trông thấy Trời và đất, cách nhau một sợi dây thừng. Nhân vật chính Chung Bình, Lục Thích Mục lục Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương Chương Chương Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương Chương Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương Chương Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Ngoại truyện 1 Ngoại truyện 2 Ngoại truyện Hai mươi năm sau nằm sõng soài ra đón Tết 1 Ngoại truyện Hai mươi năm sau nằm sõng soài ra đón Tết 2 Ngoại truyện Hai mươi năm sau nằm sõng soài ra đón Tết Hết EBOOK Tác giả Kim Bính Thể loại Hiện đại, nam truy, HE Tình trạng Dịch Review bởi Rabbitlyn Chỉnh ảnh Tâm Văn án Từ khi anh nhìn thấy cô từ trên trời rơi xuống đã “thèm nhỏ dãi” Đây là bí mật của riêng anh. Năm ấy khi mặc đồng phục cô đã nhìn thấy hai câu nói “Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật. Cường giả tự cứu, thánh giả độ nhân” Sau đó cô bừng tỉnh. Trời và đất đã chỉ cách nhau một sợi dây thừng. Mỗi tác giả viết đến một độ chín nhất định sẽ thường có xu hướng viết hệ liệt để từ đó chứng minh khả năng và ngòi bút của mình được nâng cao. Năm nay Kim Bính trở lại với quyển thứ 3 trong hệ liệt Đồ lộ là Trời và đất cách nhau một sợi dây thừng. Đọc từ tên truyện đến cả Văn án thì Kim Bính đều khiến chúng ta không khỏi tò mò lần này sẽ khai thác về đề tài gì và ở lĩnh vực nào ngoài đường bộ và đường sông đã được khai thác trước đó. Lần này Kim Bính đưa chúng ta đến với đường không, chắc hẳn đọc đến đây sẽ có nhiều người suy đoán phi công – tiếp viên hàng không, không quân, song Kim Bính hoàn toàn khiến người đọc bất ngờ đó là khai thác về mảng cứu viện không trung. ☁ Nhìn từ bề ngoài nam chính Lục Thích đúng kiểu nhà giàu mới nổi, mũi hếch lên trời, không thèm để ai vào mắt. Trươc khi gặp nữ chính Chung Bình ai cũng không vừa mắt với Lục Thích bởi cá tính kiêu ngạo của anh. Lục Thích trong mắt Chung Bình cũng đã từng là một kẻ khó ưa như thế. Dẫn em gái đến giám định ADN mà cũng gây rối trật tự, tự cao tự đại coi tiền như giấy phát cho mỗi người đến xét nghiệm. Đi làm thì vắt vẻo, chơi trực thăng trêu ghẹo. Đến SR tập huấn thì đi muộn, ăn mặc comple thắt cà vạt. Tóm lại ấn tượng ban đầu Lục Thích mang lại cho mọi người siêu xấu. ☁ Chung Bình – cô gái gần như hoàn hảo, ngoài công việc ở trung tâm giám định ADN, cô còn là một “nữ anh hùng” thực sự tham gia biết bao cuộc giải cứu nạn nhân. Cô là người trẻ tuổi nhất trở thành đội viên chính thức của SR, cũng là con người cống hiến hết mình cho công việc cứu viện. Lão Hà từng nói “Tiểu Chung nói SR không phải là trường học, tôi lại cảm thấy mỗi góc trong xã hội đều là một trường học, dạy người hư hỏng, dạy người tốt đẹp, dạy người từ một tờ giấy trắng nhuộm thành đủ mọi màu sắc. Chỉ cần không thối nát sẽ luôn có cơ hội chuyển màu, con người chưa đến mức không có thuốc chữa sẽ luôn có cơ hội thay đổi. Mặc kệ cậu có tính toán ban đầu là gì, dùng màu sắc gì tiến vào SR, tôi tin các cậu sẽ bị nhuộm màu một lần nữa.” Quả thật Lão Hà nói không hề sai khi mục đích ban đầu của Lục Thích đến SR là để theo đuổi Chung Bình, song anh đã được “nhuộm màu một lần nữa”. Ban đầu tất cả mọi người trong SR đều cá cược Lục Thích sẽ không trụ được lâu, ai dè con người ấy một khi đã quyết tâm sẽ làm đến cùng. Lục Thích tự biết bản thân có tư chất nên anh chỉ cần rèn luyện sẽ thành công. Anh tập thể hình để chịu đựng như bài huấn luyện cường độ cao của SR như chạy quanh Nam Hồ, leo tường, cõng bao nặng lên xuống núi. Càng tiếp xúc lâu với anh thì Chung Bình càng khám phá thêm được nhiều ưu điểm của anh hơn. Chả ai nghĩ được con người ấy lại có một ngày mệt nhoài tham gia cứu viện lũ lụt dù trước đó nghe bên cứu hỏa kể lại tình cảnh cứu viện anh vô cùng dửng dưng. ☁ Tình yêu khiến cho con người trở nên tốt đẹp hơn về mọi mặt và điều ấy ứng với Lục Thích. Yêu Chung Bình anh làm những việc mà bản thân anh cũng không ngờ. Trước đó ghi danh thi PPL chỉ để giải trí, ai dè con người ấy sau này đã thay đổi. “Sau này em cứu người, anh lái máy bay chở em, em đi đến đâu, anh theo em đi đến đấy.” ☁ Từ việc giải trí đã nâng tầm hẳn lên làm cho người khác. Gặp gỡ Tiểu Chung là điều may mắn nhất trong cuộc đời 29 năm của Lục Thích. Trước đó anh sống không có lý tưởng, thì nay cuộc đời của anh đã rực rỡ thêm nhiều màu sắc, anh vừa có người yêu vừa có mục tiêu sống trong cuộc đời. Truyện được Kim Bính gắn mác sủng từ đầu nên bảo đảm khi đọc bạn sẽ phải thốt lên không biết bao lần “siêu sủng, sấm sét sủng, ngược chết dân FA”. Có thể nói trong ba anh trai của hệ liệt Đồ lộ thì con đường theo đuổi vợ của Lục Thích là gian nan nhất. Quá trình anh theo đuổi Chung Bình áp dụng kế sách “nước ấm nấu ếch”. Anh đến SR xâm nhập cuộc sống của cô, anh đăng kí học PPL ngày ngày nhắn tin qua weixin trao đổi bài học với cô. Anh cứ dần bước vào lòng cô như thế đấy. Khi cả hai đã xác định được tình cảm thì độ sủng của Lục Thích là vô bờ bến. Anh đau lòng khi chân cô nổi mụn nước do ngâm chân cả ngày trong nước đi cứu viện. Anh hôn lên từng ngón chân cô để cho cô biết chỉ cần là bộ phận thuộc về thân thể cô anh đều yêu. Hay như khi biết cô thích món canh phù trúc, dù đi tiếp khách về mua anh cũng sẽ ghé qua “Ăn vặt Phương Phương” mua đồ cho cô. Bạn gái của Thẩm Huy từng nói “Nhìn vào ngôn ngữ cơ thể sẽ biết được ai trả giá trong tình cảm nhiều hơn”. Lục Thích dù đang nói chuyện với người khác nhưng tay vẫn đặt lên lưng ghế cô, hai phút là quay sang nhìn cô một lần, cô đi WC anh cũng gặng hỏi. Từ ban đầu đã là anh theo đuổi cô vậy nên chỉ vì một hiểu lầm mà khiến anh chiến tranh lạnh với cô nhưng anh cũng là người xuống nước giải hòa khi nghe cô khóc. “Anh có chết cũng không chia tay với em.” Đó là lời khẳng định chắc chắn nhất dù anh có “dằm trong tim” nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay cô. Còn Chung Bình sau lần “giận hờn để giúp ta hiểu nhau hơn” ấy, cô cũng đã tự suy nghĩ về tình cảm của hai người. Lúc nào Lục Thích cũng là người chủ động trong mối quan hệ, cô đi cứu viện chưa bao giờ thông báo anh vẫn theo đến tận nơi, tin nhắn weixin đầu tiên của anh cô lờ đi dù nhìn thấy, nhớ đến anh ngày ngày nhắn “Lục Thích báo cáo thời tiết hàng ngày” qua weixin cô mới nhận ra anh quan trọng với mình đến nhường nào. Và Chung Bình cũng đã có siêu nhiều hành động dễ thương đáp lại anh như cô lén đan khăn và lắp mô hình máy bay để tặng dù sau này bị anh phát hiện, trong vụ tai nạn của Hoắc Chí Cương cô vẫn đứng về phía anh, cô không muốn để anh có ấn tượng xấu trong lần đầu ra mắt phụ huynh. ☁ Bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy. Câu này ứng với cả Chung Bình và Lục Thích. Lần đầu tiên họ gặp nhau ở trung tâm giám định ADN thì cũng chính việc giám định ấy đã lấy đi tất cả cuộc sống vật chất dư dả của Lục Thích. “Người càng kiêu ngạo càng tự ti”, lúc này quá khứ đen tối của Lục Thích đã bị tiết lộ hết. Anh bị đám buôn người bắt cóc bán cho mẹ nuôi bị bệnh tâm thần, cha mẹ ruột anh bán hết tất cả tài sản để tìm kiếm tung tích của anh suốt bao nhiêu năm trời và họ vẫn không nhắm được mắt khi vẫn chưa tìm được anh. Lục Thích chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thân nào ngoại trừ “ông nội” nhưng thật may giờ anh đã có Chung Bình. Cũng trong đợt động đất khiến cha mẹ anh gặp nạn thì Chung Bình của anh của là nạn nhân trong vụ đó, để rồi khi được cứu sống thì lý tưởng cứu viện đã theo cô suốt đời. Chung Bình muốn tiếp nối cho sự nghiệp của Hoắc Chí Cương, cũng như cô muốn chuộc lại “lỗi lầm” cô đã gây ra trong quá khứ. Lần này cũng là là một trận động đất để kết thúc tất cả mọi chuyện, Chung Bình mang theo trọng trách nặng nề đi giải cứu, ba chữ “Em đừng đi” mà Lục Thích không thể nói nên lời vì anh biết đó là lý tưởng của đời cô. Chính anh cũng là người khi nghe tin Chung Bình gặp nạn không màng tất cả đi giải cứu. Tất cả đều là một vòng tròn luẩn quẩn nhưng cuối cùng hai người họ đã thoát khỏi bóng ma quá khứ để bước tiếp tới tương lai. ☁ Ngoài Lục Thích là “đóa hoa đào cuối cùng” thì Chung Bình còn hai “đóa hoa đào” khác nhưng “hai đóa hoa” ấy lại tượng trung cho hai mặt trong cuộc sống. Hoắc Chí Cương là tập hợp của những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống này, “Nếu tôi trẻ lại mười tuổi, dù mất đi một chân tôi cũng sẽ theo đuổi cô ấy.” Anh ta đã nói với đội trưởng Hà như thế đấy. Tình yêu của Hoắc Chí Cương là sự chúc phúc thành toàn cho người mình yêu, “Cậu hãy nhìn em họ Chung Bình dù bị liệt cô bé vẫn vươn lên, còn cậu mới chỉ có ba mươi tuổi hoàn toàn làm lại được từ đầu”. Hoắc Chí Cương đã nói thế khi chứng kiến một Lục Thích nồng nặc mùi rượu do tay trắng. Hoắc Chí Cương là người hi sinh cả cuộc đời cho công việc cứu viện dù nó còn dang dở. Năm ấy anh là một không quân ưu tú, chỉ vì mất một chân mà anh phải từ bỏ lý tưởng về mở tiệm kim khí sống qua ngày. Người vợ bỏ rơi trong lúc anh hoạn nạn nhất nhưng khi vợ cũ bị ung thư anh vẫn ở bên lo liệu tiền thuốc men và hậu sự. Khi vợ cũ của anh trải qua những ngày tháng cuối cùng muốn tác hợp cho anh và Chung Bình, anh từ chối vì không muốn trở thành gánh nặng và hơn nữa Chung Bình đã có người xứng đáng hơn anh. Bị xe của Lục Thích đâm anh vẫn bình tĩnh, lí trí nói đỡ chỉ là hiểu lầm. Hoắc Chí Cương là một người đàn ông chân chính. Nếu như anh vẫn còn hoạt động ở SR tôi tin anh sẽ là đối thủ đáng gờm của Lục Thích. ☁ Ngược lại với Hoắc Chí Cương là gã khốn nạn Cao Nam. Có lẽ vì ban đầu Kim Bính xây dựng cho anh ta hình tượng quá tốt đẹp nên khi biến gã thành phản diện mới khiến dân tình uất ức đến thế. Gã vốn tự ti về mọi mặt với Lục Thích như là cả hai cùng đi tù trong khi Lục Thích được học tiếp đại học còn gã thì không, Lục Thích làm ông chủ còn gã chỉ là chân sai vặt, những lời của ông Lục đã nói trúng toàn bộ tim đen của gã, Chung Bình trở thành giọt nước làm tràn ly để gã chính thức phản bội Lục Thích, phản bội tình anh em hơn mười năm trời. Gã thèm muốn vị trí của Lục Thích đã lâu và gã đã có cơ hội thực hiện điều ấy. Gã cũng đã yêu Chung Bình từ cái lần nhìn cô leo núi, gã đã cố che giấu nhưng vẫn bị Lục Học Nhi nhìn ra. Tôi cảm thấy tiếc cho gã nếu như không vì lòng tham ít nhất gã còn giữ được tình bạn với Chung Bình, nhưng đạt được tham vọng thì âu cũng là phải trả cái giá tương xứng với nó. ☁ Lục Học Nhi là cô gái đáng thương nhất truyện. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, suốt ngày tụ tập ăn chơi với bạn bè, thích Cao Nam suốt bao nhiêu năm trời, và bảo vệ đứa trẻ của mình và Cao Nam. Song tôi nghĩ chắc hẳn Lục Học Nhi cảm thấy hối hận về quyết định giữ lại đứa trẻ ấy lắm khi mà cô đã mất đi người anh làm bóng cây che chở cho mình. Cô sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại với người không có tình cảm với mình và có lẽ còn bị anh ta tính kế chiếm đoạt tài sản lúc nào không hay. Chỉ cầu chúc cho cô gái ấy sẽ trưởng thành, sẽ mạnh mẽ để bảo vệ mình và con. ☁ Nếu xét về tổng thể hai bộ trước trong hệ liệt “Đồ lộ” thì “Trời và đất” bị tôi đánh giá là không xuất sắc bằng hai bộ trước nhưng Kim Bính vẫn thành công trong việc truyền tải tinh thần của mình. Hơn nữa Kim Bính thực sự đã đầu tư rất nhiều vào lĩnh vực hàng không với những thuật ngữ chuyên ngành chi tiết. Cuộc đời của Chung Bình là cuộc đời mỗi người chúng ta hướng tới và Kim Bính viết ra tác phẩm có lẽ để cổ vũ tinh thần cho những con người có lý tưởng cao đẹp ấy. Hi vọng mỗi người đọc sẽ tự tìm ra được lý tưởng của mình sau khi đọc xong tác phẩm này. Một năm đọc sách 2019 – Sách cho người rảnh Trích sách PEAK Những Ảo Tưởng Về Thiên Tài Review sách Món Quà Của Sự Không Hoàn Hảo Nguồn Page Hội Nhiều Chữ Nói xong hai chữ này, Chung Bình lập tức chạy vội vào trong tòa nhà, một bóng dáng cũng vọt vào theo cô, đúng là người đồng đội cùng tham gia huấn luyện Hội chữ thập đỏ với Chung Bình. Lục Thích chỉ kịp nhìn thấy hai người kia biến mất như một trận gió, anh lại ngẩng đầu. Màn đêm buông xuống, ánh đèn thành thị chiếu sáng tầng mây, trong trời đêm ánh lên sắc xanh, áng mây bồng bềnh trôi theo làn gió, người nọ đang bị treo giữa không trung dường như cũng đang lung lay. “A… rơi xuống mất!”“Không rơi, anh ta chỉ giật mình thôi!”“Sao cảnh sát còn chưa đến? Mau gọi 110 đi!”“… Các anh phái trực thăng đến đi, phải dùng trực thăng! Trung tâm Hoàn Cầu cao mấy trăm mét thế này, người kia lại mắc kẹt ở đó, làm tôi nhớ đến trên phim, từng dùng trực thăng kéo người lên!”Xung quanh đều là tiếng hoảng hốt và báo cảnh sát, Lục Thích nghe thấy, bước vào cửa trung tâm Hoàn Cầu. Chung Bình và người đồng đội đã lên được sân thượng, người phụ trách tòa nhà lòng nóng như lửa đốt, liếc thấy trang phục của bọn họ, tinh thần tạm thả lỏng “Cuối cùng các anh cũng đến rồi…” Anh ta đột nhiên ngừng lại, “Các anh là ai? Không phải bên phòng cháy chữa cháy sao?” Người đồng đội nói “Chúng tôi là đội cứu viện Thái Dương, vừa nhận được điện thoại xin giúp đỡ.”Số điện thoại của đội cứu viện SR là 400, hai mươi tư giờ đều có người trực, ai cũng có thể gọi đến, không cần phải thông qua cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy. Mười phút trước đội cứu viện SR nhận được điện thoại xin giúp đỡ, lập tức thông báo, cũng thật khéo Hội chữ thập đỏ cách nơi này gần nhất, Chung Bình và người đồng đội đi đến trước, hiện tại cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy có lẽ còn đang trên đường đi. Mấy người khác trên sân thượng hoang mang lo sợ, bối rối kể lại tình hình “Anh ấy là đồng nghiệp của chúng tôi, hôm nay bởi vì chuyện công việc chúng tôi xảy ra tranh cãi, uy hiếp chúng tôi nói muốn tự sát, chúng tôi chỉ nghĩ là hù dọa thôi, ai ngờ vừa lên sân thượng, anh ấy lập tức nhảy xuống!”“Hiện tại anh ấy bị mắc kẹt ở nơi đó, làm thế nào đây?” “Sao cảnh sát còn chưa đến thế!”“Anh ta không còn trụ được bao lâu đâu!”“Xong rồi, làm thế nào đây, ơ…”Chung Bình và người đồng đội đi ra ngoài sân thượng, cẩn thận quan sát bên dưới. Cao ốc trung tâm Hoàn Cầu cao 170m, có bốn mươi tầng, ngọn đèn sáng rực, cho nên Chung Bình có thể nhìn thấy rõ ràng. Mặt ngoài tòa nhà toàn là vách tường nhẵn thín, không có cửa sổ, không có mái bằng, không có nơi nào tiếp được người. Người nhảy lầu mặc áo vest dài tay, không biết đang được thứ gì vây xung quanh, nhưng bị giữ lại ở vị trí cao khoảng 100m, ý chí muốn sống mãnh liệt, một bàn tay còn bám lấy thứ gì đó trên tường, mồm không ngừng khóc kêu to cứu mạng, chắc chắn là vô cùng sợ hãi rồi. Chung Bình chưa bao giờ gặp phải tình huống nguy hiểm thế này. Cô xoay người, đang muốn nói chuyện với người phụ trách, đột nhiên thấy Lục Thích từ cửa sân thượng đi ra, cô hơi sửng sốt, rồi lập tức hoàn hồn. Chung Bình hỏi “Có biết thứ vây lấy anh ta là gì không?” Người phụ trách nói “Tôi đoán là tấm biển quảng cáo, gần đây chúng tôi đang tiến hành sửa chữa tường ngoài, chiều nay vừa mới dỡ bỏ biển quảng cáo, có một số khung còn chưa dỡ đi.” Lục Thích đi qua nhìn xuống người đang mắc kẹt giữa không trung, nghe vậy nói “Vận cứt chó.”Chung Bình bỗng nhiên quay đầu lại, tim Lục Thích đập mạnh khi nhìn thấy ánh mắt của cô. “A…”“A…”“A…”Tiếng hét liên tiếp, Chung Bình lập tức nhìn xuống phía dưới, thấy người bên dưới không ngừng ồn ào, người nhảy lầu đã im bặt. Đột nhiên anh ta rơi xuống một chút.“A…”Người chứng kiến liên tục gào thét. Khung quảng cáo trên tường quả thật không tiếp nhận được hết sức nặng, đang dần long ốc, người nhảy lầu lần đầu long ốc đã hôn mê bất tỉnh, hiện tại là lần thứ hai. Tình huống vô cùng khẩn cấp, mọi người còn khủng hoảng hơn so với trước, hai cánh tay người phụ trách không ngừng run rẩy, mất hết tất cả bình tĩnh. Người đồng đội bên cạnh Chung Bình đột nhiên hô lên “Tiểu Chung, lại đây hỗ trợ!”Người đồng đội lấy từ trong góc ra một bộ dây thừng, thoạt nhìn có lẽ là đồ trang bị “người nhện” để lại. Có người nói “Đây là của bọn Lão Vương, bọn họ đi ăn cơm mất rồi.”Người đồng đội kéo dây thừng ra, nói “Không kịp chờ nữa rồi, tôi đi xuống cứu người, cô hỗ trợ!”Đồ trang bị “con nhện” là dây thừng và tấm ván gỗ, Chung Bình nhanh chóng tìm được điểm cố định, cướp lấy dây thừng trong tay người đồng đội, nói “Anh hỗ trợ, tôi đi xuống.”Người đồng đội không đồng ý, Chung Bình nói “Anh không đồng ý, tôi vẫn đi, nhanh lên, anh ở trên chỉ huy!” Nói xong cánh tay đột nhiên bị giữ chặt. Lục Thích không biết xuất hiện từ khi nào, bắt lấy cánh tay cô, hét “Cô điên rồi, chờ cảnh sát đi!”Chung Bình dùng sức rút ra, Lục Thích đã có kinh nghiệm, lần này không để cho cô rút được “Còn chưa cứu được người thì cô đã ngã chết rồi, cô đứng im cho tôi!”Chung Bình đá anh một cái, rút tay ra “Anh đứng im một bên cho tôi!”Dưới sự hỗ trợ của đồng đội, cuối cùng cô đã chuẩn bị xong. Lục Thích còn muốn ngăn lại thì bị người đồng đội ngăn cản. Chung Bình lớn tiếng quát “Lục Thích!”Tiếng quát mãnh liệt, tiếng động như xuyên thủng tầng mây, Lục Thích đờ người tại chỗ. Chung Bình đứng bên rìa sân thượng, người phụ trách không ngừng nói “Các người xảy ra chuyện gì không liên quan đến tôi, là tự các người muốn đi xuống!”Chung Bình và người đồng đội bỏ ngoài tai, hai người phối hợp với nhau, Chung Bình dần dần rơi xuống. Cô giảm tốc độ không nhanh, tay bị dây thừng thô ráp cứa vào, rát tay, nghe thấy người đồng đội chỉ huy, cô hít thở sâu, chậm rãi, cuối cùng cách người nhảy lầu ngày càng gần. Bỗng chốc. “A…” “A…” Khung quảng cáo đột nhiên gãy, người nhảy lầu hôn mê rơi xuống, rồi lại dừng ở giữa không trung, như có người đột nhiên khiến thời gian dừng lại. “A…”“Trời ạ…”Một bàn tay mạnh mẽ giữ lấy áo vest người nhảy lầu, đám người không ngừng hô lên. Chung Bình cắn răng, kiểm soát vị trí của mình, dùng tất cả sức lực, cuối cùng đã đỡ được người nhảy lầu, ôm chặt lấy. Gió không ngừng thổi, Lục Thích chống tay vào lan can sân thượng, nhìn không chớp mắt bên dưới. Ánh đèn rực rỡ, lọt vào trong tầm mắt toàn là cao ốc và cầu vượt, khoảng cách 170m thu hết vào tất cả phồn hoa vào trong đáy mắt, thành đông cũ đang cải tạo, thành tây đang khai phá, thành bắc mạng lưới giao thông chằng chịt, năm tòa CBD tập hợp tất cả tinh anh ngành kinh tế. Lúc này cả thành phố đắm mình trong ánh đèn, tim Lục Thích đập mạnh như nhịp trống, tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, anh quên cả hít thở, trong mắt chỉ còn có một mình người kia. Người nọ nhỏ bé như thế. Chung Bình ngẩng đầu, tầm mắt từ lan can đảo qua mặt người nọ, chờ cứu viện phía trên. Lục Thích không biết cảnh sát và bên phòng cháy chữa cháy đến từ lúc nào, bên tai là tiếng chỉ huy, nhân viên phòng cháy chữa cháy nghe lệnh, thắt dây an toàn nhảy xuống, nhanh chóng đến bên cạnh Chung Bình, cột chắc người nhảy lầu, hai bên hợp lực, thành công mang người nhảy lầu lên sân thượng. Một đám người vây quanh người nhảy lầu, tiếp theo là công việc của bên cảnh sát và phòng cháy chữa cháy, Chung Bình đặt mông ngồi xuống đất, cởi dây thừng trên người ra, mỉm cười đáp lại sự cảm kích của người xung quanh. Người đồng đội giúp cô tháo dây thừng ra, vui mừng nói “May là chúng ta hành động sớm hơn một bước, vừa rồi rất nguy hiểm, suýt chút nữa thì có chuyện, may mà sức cô đủ khỏe.”Chung Bình cười không nói gì, tay im lặng để vào vị trí tim đập. Nơi đó đang đập thình thịch, hai chân cô vẫn còn mềm nhũn ra. Lần đầu cô trải qua tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Sân thượng dần trống không, mọi người đưa nạn nhân lên xe cấp cứu, dưới lầu còn có một đám phóng viên đang đợi phỏng vấn. Sau khi đội trưởng Hà xử lý xong mọi chuyện, tìm được Chung Bình “Có bị thương không?” Chung Bình lắc đầu “Không ạ.”Đội trưởng Hà gật đầu “Trở về nghỉ ngơi cho tốt, rồi viết bảng kiểm điểm.”Người đồng đội nghe thấy, kêu lên “Đội trưởng!”Đội trưởng Hà cũng nhìn về phía anh ta “Cả cậu cũng viết một bản, hai người đều phải viết, có nghe hay không!”Chung Bình nghiêm túc nói “Vâng!”Đội trưởng Hà không để cho Chung Bình đi theo về SR, bảo cô nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, trước khi rời khỏi sân thượng, nhìn xung quanh, chỉ còn lại mấy cảnh sát và nhân viên phòng cháy chữa cháy, không có người dư thừa nào khác. Cô đi thang máy xuống lầu, sức lực gần như cạn kiệt, hỏi nhân viên công tác chỉ đường đến WC, cô chậm chạp đi qua. Đã sớm qua thời gian tan tầm, trong WC đã không có ai, Chung Bình bỏ tay xuống, miệng viết thương trên tay dính vào nước, đau đến mức khiến cô phải thở mạnh. Cô rửa lại mặt, chỉnh lại tóc tai trong gương, khẽ thở phào, ra khỏi WC. Đi ra cách đó không xa, có bóng dáng tựa vào tường, ánh sáng mờ mờ, Chung Bình chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng cao ráo, làn khói chầm chậm lượn lờ. Từ từ đến gần, bóng người dần rõ ràng. Chung Bình nhìn anh hai giây hỏi “Sao anh còn ở đây?” Lục Thích ngậm thuốc, liếc cô một chút. Hút ngụm cuối cùng, anh ném điếu thuốc đi, thùng rác “cạch” một tiếng, chắn trước mặt Chung Bình, lắc thứ gì đó trên tay, nói “Tay cô.”“Hả?” Lục Thích mở túi cấp cứu ra, túm lấy tay trái của Chung Bình đang bị thương, lấy bông băng để trên mặt vết thương, mở khăn tam giác, không ngừng quấn khăn quanh tay cô. Lục Thích nói “Vừa mới học xong cái này, lập tức áp dụng được vào thực tế luôn, cơ hội tốt thật.”Chung Bình lúc đầu còn giãy dụa, đối phương ra sức, cô không cử động nữa. Cô không nói lời nào, đứng im tại chỗ, để mặc Lục Thích băng cho mình. Băng thành tay heo, Lục Thích cầm lấy cổ tay cô ngắm nghĩa một lát, cuối cùng không nhịn được, lại chọc mái tóc vểnh lên của cô, cúi đầu nói “Nữ anh hùng, có đói bụng không, đi ăn cơm nhé?” Văn ánTừ khi anh nhìn thấy cô từ trên trời rơi xuống đã “thèm nhỏ dãi”Đây là bí mật của riêng ấy khi mặc đồng phục cô đã nhìn thấy hai câu nói“Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật. Cường giả tự cứu, thánh giả độ nhân”Sau đó cô bừng và đất đã chỉ cách nhau một sợi dây tác giả viết đến một độ chín nhất định sẽ thường có xu hướng viết hệ liệt để từ đó chứng minh khả năng và ngòi bút của mình được nâng cao. Năm nay Kim Bính trở lại với quyển thứ 3 trong hệ liệt Đồ lộ là Trời và đất cách nhau một sợi dây thừng. Đọc từ tên truyện đến cả Văn án thì Kim Bính đều khiến chúng ta không khỏi tò mò lần này sẽ khai thác về đề tài gì và ở lĩnh vực nào ngoài đường bộ và đường sông đã được khai thác trước đó. Lần này Kim Bính đưa chúng ta đến với đường không, chắc hẳn đọc đến đây sẽ có nhiều người suy đoán phi công – tiếp viên hàng không, không quân, song Kim Bính hoàn toàn khiến người đọc bất ngờ đó là khai thác về mảng cứu viện không từ bề ngoài nam chính Lục Thích đúng kiểu nhà giàu mới nổi, mũi hếch lên trời, không thèm để ai vào mắt. Trươc khi gặp nữ chính Chung Bình ai cũng không vừa mắt với Lục Thích bởi cá tính kiêu ngạo của anh. Lục Thích trong mắt Chung Bình cũng đã từng là một kẻ khó ưa như thế. Dẫn em gái đến giám định ADN mà cũng gây rối trật tự, tự cao tự đại coi tiền như giấy phát cho mỗi người đến xét nghiệm. Đi làm thì vắt vẻo, chơi trực thăng trêu ghẹo. Đến SR tập huấn thì đi muộn, ăn mặc comple thắt cà vạt. Tóm lại ấn tượng ban đầu Lục Thích mang lại cho mọi người siêu Bình – cô gái gần như hoàn hảo, ngoài công việc ở trung tâm giám định ADN, cô còn là một “nữ anh hùng” thực sự tham gia biết bao cuộc giải cứu nạn nhân. Cô là người trẻ tuổi nhất trở thành đội viên chính thức của SR, cũng là con người cống hiến hết mình cho công việc cứu viện. Lão Hà từng nói “Tiểu Chung nói SR không phải là trường học, tôi lại cảm thấy mỗi góc trong xã hội đều là một trường học, dạy người hư hỏng, dạy người tốt đẹp, dạy người từ một tờ giấy trắng nhuộm thành đủ mọi màu sắc. Chỉ cần không thối nát sẽ luôn có cơ hội chuyển màu, con người chưa đến mức không có thuốc chữa sẽ luôn có cơ hội thay đổi. Mặc kệ cậu có tính toán ban đầu là gì, dùng màu sắc gì tiến vào SR, tôi tin các cậu sẽ bị nhuộm màu một lần nữa.” Quả thật Lão Hà nói không hề sai khi mục đích ban đầu của Lục Thích đến SR là để theo đuổi Chung Bình, song anh đã được “nhuộm màu một lần nữa”. Ban đầu tất cả mọi người trong SR đều cá cược Lục Thích sẽ không trụ được lâu, ai dè con người ấy một khi đã quyết tâm sẽ làm đến cùng. Lục Thích tự biết bản thân có tư chất nên anh chỉ cần rèn luyện sẽ thành công. Anh tập thể hình để chịu đựng như bài huấn luyện cường độ cao của SR như chạy quanh Nam Hồ, leo tường, cõng bao nặng lên xuống núi. Càng tiếp xúc lâu với anh thì Chung Bình càng khám phá thêm được nhiều ưu điểm của anh hơn. Chả ai nghĩ được con người ấy lại có một ngày mệt nhoài tham gia cứu viện lũ lụt dù trước đó nghe bên cứu hỏa kể lại tình cảnh cứu viện anh vô cùng dửng yêu khiến cho con người trở nên tốt đẹp hơn về mọi mặt và điều ấy ứng với Lục Thích. Yêu Chung Bình anh làm những việc mà bản thân anh cũng không ngờ. Trước đó ghi danh thi PPL chỉ để giải trí, ai dè con người ấy sau này đã thay đổi. “Sau này em cứu người, anh lái máy bay chở em, em đi đến đâu, anh theo em đi đến đấy.”Từ việc giải trí đã nâng tầm hẳn lên làm cho người khác. Gặp gỡ Tiểu Chung là điều may mắn nhất trong cuộc đời 29 năm của Lục Thích. Trước đó anh sống không có lý tưởng, thì nay cuộc đời của anh đã rực rỡ thêm nhiều màu sắc, anh vừa có người yêu vừa có mục tiêu sống trong cuộc đời. Truyện được Kim Bính gắn mác sủng từ đầu nên bảo đảm khi đọc bạn sẽ phải thốt lên không biết bao lần “siêu sủng, sấm sét sủng, ngược chết dân FA”. Có thể nói trong ba anh trai của hệ liệt Đồ lộ thì con đường theo đuổi vợ của Lục Thích là gian nan nhất. Quá trình anh theo đuổi Chung Bình áp dụng kế sách “nước ấm nấu ếch”. Anh đến SR xâm nhập cuộc sống của cô, anh đăng kí học PPL ngày ngày nhắn tin qua weixin trao đổi bài học với cô. Anh cứ dần bước vào lòng cô như thế đấy. Khi cả hai đã xác định được tình cảm thì độ sủng của Lục Thích là vô bờ bến. Anh đau lòng khi chân cô nổi mụn nước do ngâm chân cả ngày trong nước đi cứu viện. Anh hôn lên từng ngón chân cô để cho cô biết chỉ cần là bộ phận thuộc về thân thể cô anh đều yêu. Hay như khi biết cô thích món canh phù trúc, dù đi tiếp khách về mua anh cũng sẽ ghé qua “Ăn vặt Phương Phương” mua đồ cho cô. Bạn gái của Thẩm Huy từng nói “Nhìn vào ngôn ngữ cơ thể sẽ biết được ai trả giá trong tình cảm nhiều hơn”. Lục Thích dù đang nói chuyện với người khác nhưng tay vẫn đặt lên lưng ghế cô, hai phút là quay sang nhìn cô một lần, cô đi WC anh cũng gặng hỏi. Từ ban đầu đã là anh theo đuổi cô vậy nên chỉ vì một hiểu lầm mà khiến anh chiến tranh lạnh với cô nhưng anh cũng là người xuống nước giải hòa khi nghe cô khóc. “Anh có chết cũng không chia tay với em.” Đó là lời khẳng định chắc chắn nhất dù anh có “dằm trong tim” nhưng anh sẽ không bao giờ buông tay cô. Còn Chung Bình sau lần “giận hờn để giúp ta hiểu nhau hơn” ấy, cô cũng đã tự suy nghĩ về tình cảm của hai người. Lúc nào Lục Thích cũng là người chủ động trong mối quan hệ, cô đi cứu viện chưa bao giờ thông báo anh vẫn theo đến tận nơi, tin nhắn weixin đầu tiên của anh cô lờ đi dù nhìn thấy, nhớ đến anh ngày ngày nhắn “Lục Thích báo cáo thời tiết hàng ngày” qua weixin cô mới nhận ra anh quan trọng với mình đến nhường nào. Và Chung Bình cũng đã có siêu nhiều hành động dễ thương đáp lại anh như cô lén đan khăn và lắp mô hình máy bay để tặng dù sau này bị anh phát hiện, trong vụ tai nạn của Hoắc Chí Cương cô vẫn đứng về phía anh, cô không muốn để anh có ấn tượng xấu trong lần đầu ra mắt phụ đầu ở đâu thì kết thúc ở đấy. Câu này ứng với cả Chung Bình và Lục Thích. Lần đầu tiên họ gặp nhau ở trung tâm giám định ADN thì cũng chính việc giám định ấy đã lấy đi tất cả cuộc sống vật chất dư dả của Lục Thích. “Người càng kiêu ngạo càng tự ti”, lúc này quá khứ đen tối của Lục Thích đã bị tiết lộ hết. Anh bị đám buôn người bắt cóc bán cho mẹ nuôi bị bệnh tâm thần, cha mẹ ruột anh bán hết tất cả tài sản để tìm kiếm tung tích của anh suốt bao nhiêu năm trời và họ vẫn không nhắm được mắt khi vẫn chưa tìm được anh. Lục Thích chưa bao giờ cảm nhận được chút tình thân nào ngoại trừ “ông nội” nhưng thật may giờ anh đã có Chung Bình. Cũng trong đợt động đất khiến cha mẹ anh gặp nạn thì Chung Bình của anh của là nạn nhân trong vụ đó, để rồi khi được cứu sống thì lý tưởng cứu viện đã theo cô suốt đời. Chung Bình muốn tiếp nối cho sự nghiệp của Hoắc Chí Cương, cũng như cô muốn chuộc lại “lỗi lầm” cô đã gây ra trong quá khứ. Lần này cũng là là một trận động đất để kết thúc tất cả mọi chuyện, Chung Bình mang theo trọng trách nặng nề đi giải cứu, ba chữ “Em đừng đi” mà Lục Thích không thể nói nên lời vì anh biết đó là lý tưởng của đời cô. Chính anh cũng là người khi nghe tin Chung Bình gặp nạn không màng tất cả đi giải cứu. Tất cả đều là một vòng tròn luẩn quẩn nhưng cuối cùng hai người họ đã thoát khỏi bóng ma quá khứ để bước tiếp tới tương Lục Thích là “đóa hoa đào cuối cùng” thì Chung Bình còn hai “đóa hoa đào” khác nhưng “hai đóa hoa” ấy lại tượng trung cho hai mặt trong cuộc sống. Hoắc Chí Cương là tập hợp của những gì tốt đẹp nhất trong cuộc sống này, “Nếu tôi trẻ lại mười tuổi, dù mất đi một chân tôi cũng sẽ theo đuổi cô ấy.” Anh ta đã nói với đội trưởng Hà như thế đấy. Tình yêu của Hoắc Chí Cương là sự chúc phúc thành toàn cho người mình yêu, “Cậu hãy nhìn em họ Chung Bình dù bị liệt cô bé vẫn vươn lên, còn cậu mới chỉ có ba mươi tuổi hoàn toàn làm lại được từ đầu”. Hoắc Chí Cương đã nói thế khi chứng kiến một Lục Thích nồng nặc mùi rượu do tay trắng. Hoắc Chí Cương là người hi sinh cả cuộc đời cho công việc cứu viện dù nó còn dang dở. Năm ấy anh là một không quân ưu tú, chỉ vì mất một chân mà anh phải từ bỏ lý tưởng về mở tiệm kim khí sống qua ngày. Người vợ bỏ rơi trong lúc anh hoạn nạn nhất nhưng khi vợ cũ bị ung thư anh vẫn ở bên lo liệu tiền thuốc men và hậu sự. Khi vợ cũ của anh trải qua những ngày tháng cuối cùng muốn tác hợp cho anh và Chung Bình, anh từ chối vì không muốn trở thành gánh nặng và hơn nữa Chung Bình đã có người xứng đáng hơn anh. Bị xe của Lục Thích đâm anh vẫn bình tĩnh, lí trí nói đỡ chỉ là hiểu lầm. Hoắc Chí Cương là một người đàn ông chân chính. Nếu như anh vẫn còn hoạt động ở SR tôi tin anh sẽ là đối thủ đáng gờm của Lục lại với Hoắc Chí Cương là gã khốn nạn Cao Nam. Có lẽ vì ban đầu Kim Bính xây dựng cho anh ta hình tượng quá tốt đẹp nên khi biến gã thành phản diện mới khiến dân tình uất ức đến thế. Gã vốn tự ti về mọi mặt với Lục Thích như là cả hai cùng đi tù trong khi Lục Thích được học tiếp đại học còn gã thì không, Lục Thích làm ông chủ còn gã chỉ là chân sai vặt, những lời của ông Lục đã nói trúng toàn bộ tim đen của gã, Chung Bình trở thành giọt nước làm tràn ly để gã chính thức phản bội Lục Thích, phản bội tình anh em hơn mười năm trời. Gã thèm muốn vị trí của Lục Thích đã lâu và gã đã có cơ hội thực hiện điều ấy. Gã cũng đã yêu Chung Bình từ cái lần nhìn cô leo núi, gã đã cố che giấu nhưng vẫn bị Lục Học Nhi nhìn ra. Tôi cảm thấy tiếc cho gã nếu như không vì lòng tham ít nhất gã còn giữ được tình bạn với Chung Bình, nhưng đạt được tham vọng thì âu cũng là phải trả cái giá tương xứng với Học Nhi là cô gái đáng thương nhất truyện. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, suốt ngày tụ tập ăn chơi với bạn bè, thích Cao Nam suốt bao nhiêu năm trời, và bảo vệ đứa trẻ của mình và Cao Nam. Song tôi nghĩ chắc hẳn Lục Học Nhi cảm thấy hối hận về quyết định giữ lại đứa trẻ ấy lắm khi mà cô đã mất đi người anh làm bóng cây che chở cho mình. Cô sẽ phải sống nốt quãng đời còn lại với người không có tình cảm với mình và có lẽ còn bị anh ta tính kế chiếm đoạt tài sản lúc nào không hay. Chỉ cầu chúc cho cô gái ấy sẽ trưởng thành, sẽ mạnh mẽ để bảo vệ mình và xét về tổng thể hai bộ trước trong hệ liệt “Đồ lộ” thì “Trời và đất” bị tôi đánh giá là không xuất sắc bằng hai bộ trước nhưng Kim Bính vẫn thành công trong việc truyền tải tinh thần của mình. Hơn nữa Kim Bính thực sự đã đầu tư rất nhiều vào lĩnh vực hàng không với những thuật ngữ chuyên ngành chi tiết. Cuộc đời của Chung Bình là cuộc đời mỗi người chúng ta hướng tới và Kim Bính viết ra tác phẩm có lẽ để cổ vũ tinh thần cho những con người có lý tưởng cao đẹp ấy. Hi vọng mỗi người đọc sẽ tự tìm ra được lý tưởng của mình sau khi đọc xong tác phẩm cùng chủ đềXem nhiều nhất ngàyXem nhiều nhất tuầnXem nhiều nhất tháng Tám rưỡi trung tâm giám định tư pháp An Hàng mở cửa, Lục Thích mang một cô gái mang thai tóc tím từ trong xe ra. Vali ở ghế sau còn chưa kéo hết khóa, một đống quần áo và đồ trang điểm lăn ra, trợ lý Cao Nam vừa nhặt một lọ tinh dầu lên thì bị Lục Thích đá cho một cái. Lục Thích tinh thần phấn chấn nói “Đừng động vào, cậu vào trước đi!” Cô gái tóc tím bám víu cửa xe hô “Nhặt giúp tôi đi! Anh có biết nó đắt thế nào không! Anh bạo lực với phụ nữ có thai! Tôi phải báo cảnh sát! Cứu mạng!”Lục Thích đá cửa, kéo cô gái đi, “Ồ, phụ nữ có thai? Cô sao? Tôi còn nghĩ cô bị gối đè u mê rồi chứ, chơi cho lắm vào, còn học theo người ta bỏ nhà trốn đi!”Nhân viên công tác giữ một khoảng cách với hai người, cung kính đưa bọn họ vào phòng khách. Cao Nam đã được tư vấn xong quay lại nói “Có thể làm gấp, tám tiếng là có kết quả.”Lục Thích ngồi trên sô pha, vắt chéo chân hỏi “Bên phía Thẩm Huy thế nào?” Vừa hỏi một câu, anh đạp mạnh về phía bàn trà, tiếng va chạm chói tai qua đi, bàn trà đập vào cạnh cửa, cô gái tóc tím chuẩn bị chạy trốn sắc mặt trắng bệch, ôm bụng không dám nhúc nhích. Lục Thích chỉ vào bụng cô gái, khẽ nói “Lần sau tôi sẽ ra tay với nó!”Im lặng một lúc, Cao Nam mới trả lời “Mười phút nữa Thẩm Huy đến.”Mười phút sau, Thẩm Huy mang theo một chàng trai tầm hai mươi tuổi đi vào cửa, trên đường đi chàng trai không ngừng kêu la, ra sức minh oan cho bản thân, sau khi nhìn thấy cô gái tóc tím càng thêm kích động, “Ngay cả quần cô lão tử còn chưa cởi, mợ nó cô ngủ với người khác rồi nghĩ là tôi à? Tiện nhân!” Một chuỗi lời thô tục ân cần thăm hỏi tổ tiên đối phương, càng mắng càng hăng, khua chân múa tay, còn chưa đụng được đến một sợi tóc của đối phương, thì thắt lưng đã bị người ta đạp cho một cái, té ngã xuống mặt đất. Lục Thích thu chân lại, cởi áo khoác quất lên mặt cậu ta, quả đấm giáng xuống. Từ đầu đến cuối chỉ có mấy chục giây, tiếng gào thét vang lên mấy lần, nhân viên công tác mới có phản ứng, vội vàng gọi bảo vệ. Cao Nam nhả kẹo cao su đang nhai, che cho cô gái tóc tím sắc mặt ngày càng trắng bệch, nói “Đừng lo, cô đứng yên, cẩn thận đánh vào cô đấy.”Chiếc bàn đổ xuống đất, Lục Thích càng đánh càng hăng, không ai có thể tới gần kéo anh ra, Thẩm Huy vô cùng lo lắng, đang chuản bị tiến lên, đột nhiên thấy từ bên cạnh nhân viên công tác bên ngoài, một bóng người thon thả lướt gió vụt qua, nắm cổ áo Lục Thích, cánh tay vung lên, “Rầm.”Lục Thích ngã xuống sàn nhà trơn bóng, chống tay, ngẩng đầu lên, trong tầm mắt lờ mờ thấy người nọ đứng lên, giống như một người sắp chết vùng vẫy nhằm về phía anh, lại chợt bị người túm đi, đập mạnh tại chỗ. Giữa chiến trường chỉ còn một người đứng, người nọ mặc áo blouse trắng, dáng người nhỏ bé, mái tóc buộc đuôi ngựa, tóc mái che khuất đuôi mắt, mắt to miệng nhỏ, giống cô gái nhỏ dịu dàng. Lục Thích che phần mắt phải vừa nhức vừa đau. Vớ vẩn, ảo giác rồi. Mấy phút sau, Lục Thích chỉ vào vách tường nói “Nghiêm cẩn cầu thực, quy phạm độc lập, khoa học khách quan, công bằng chính xác?” Thẩm Huy trả lời “Đúng.”Lục Thích lại chỉ vào bên kia “Đơn vị công tác tiên tiến giám định tư pháp năm 2017…” Híp mắt lại nhìn chữ nhỏ, “Cục tư pháp thành phố Nam Giang, Hiệp hội giám định tư pháp Nam Giang, tháng 1 năm 2018.”Thẩm Huy lại đáp “Đúng vậy.”Lục Thích quay đầu, nhìn về phía cửa kính, cô gái nhỏ cúi đầu bộ dáng nhận sai, che mắt phải hỏi “Cô gái kia là ai?” Thẩm Huy nhịn cười, đáp “Là Chung Bình, Bình trong màn hình di động, trợ lý chủ nhiệm phòng thí nghiệm ADN.”Chung Bình thành thật nghe dạy bảo xong, ra khỏi văn phòng, đi về phía Lục Thích. Tiếng giày cao gót khẽ vang lên, khuôn mặt Lục Thích căng thẳng, nghiêm túc chờ đợi. Chúng Bình dừng lại trước mặt anh, dáng người chỉ bằng một nửa so với anh, chiều cao chỉ qua bả vai anh một chút, bóng dáng gầy nhỏ, Lục Thích cảm thấy nửa mặt bên vẫn còn đau. Chung Bình cúi đầu nhìn tờ khai trong tay, nói “Nước ối đã rút ở trong bệnh viện ạ? Tư liệu của Lục Học Nhi còn chưa điền hết, chờ cô ấy từ WC đi ra thì bảo điền nốt, nhà trai không chịu lấy máu, hi vọng mọi người nhanh chóng thuyết phục cậu ta, nếu không hôm nay sẽ không lấy được kết quả.”Mãi mà không nhận được câu đáp lại, Chung Bình ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Lục Thích cúi đầu nhìn cô, cười lạnh nói “Các cô có giám định vết thương chứ? Làm cho tôi một cái, trước hết chúng ta nói về thủ tục bồi thường đi.”Chung Bình nhếch khóe miệng, mỉm cười tạ lỗi “Quả thực là tôi làm anh bị thương, tôi sẽ chịu trách nhiệm, vậy chúng ta báo cảnh sát đi, chuyện này phải theo trình tự pháp luật.” Dừng một chút, “Nhưng bạn của anh đang đề nghị hòa giải với chúng tôi, các anh có muốn thương lượng một chút hay không?” Lục Thích ôm cánh tay dựa vào tường, cười như gió xuân. Cao Nam cưỡng ép cậu nhóc kia lấy máu, đưa danh thiếp cho cậu ta, sau đó thương lượng tiền thuốc men, lại tìm được Phó chủ nhiệm Hà Tính, đưa danh thiếp nói “Xin chào phó chủ nhiệm Hà, tôi là Cao Nam trợ lý Tổng giám đốc tập đoàn Vạn Trượng.”Cao Nam quay lại phòng khách, nói “Bồi thường cơ bản đã thảo luận xong rồi, đồng ý giải quyết riêng.” Lại rỉ tai với Lục Thích, “Em tìm phó chủ nhiệm Hà Thích…”Lục Thích đã đói bụng, tùy tiện lấy gói bánh bích quy trên bàn trà bóc ra ăn, bên mép toàn vụn bánh, anh mới “ừm” một tiếng, bảo Thẩm Huy mang Lục Học Nhi về nhà, nhắn nhủ “Giám sát chặt chẽ nó, đừng để cho nó chuồn mất.”Lục Học Nhi tức giận đạp vào xe Lục Thích một cái, tiếng còi báo động inh ỏi vang lên. Lục Thích cười nhạo “Muốn anh khóa thẻ phụ của cô à.” Lục Học Nhi hét “Anh dám! Anh định giết dân lành à!”Lục Thích chỉ vào bụng “Anh mày giết nó trước!”Cuối cùng Lục Học Nhi ngậm miệng. Chờ hai người kia lên xe rời đi, Lục Thích quay đầu nhìn vào bên trong trung tâm giám định tư pháp, ngoài quầy lễ tân, không thấy bóng dáng ma quỷ nào. Tiếng động cơ gầm rú đi qua, Chung Bình từ trong góc chui đầu ra, khẽ lắc đầu thở dài, cô gái lễ tân cười nói “Đi rồi đi rồi, đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy mà.”“Ai sợ anh ta chứ.” Chúng Bình dựa vào quầy lễ tân, nói “Vóc dáng cao ráo, tỉ trọng không cân đối, đá một cái là bay.”Cô gái lễ tân buồn cười, nhéo hai má cô. Buổi trưa ăn ở căn tin, theo thường lệ Chung Bình gọi suất cơm đầy ự, nhóm đồng nghiệp khiếp sợ nhìn cô, Chung Bình vênh mặt, ưỡn ngực ngồi xuống. Tôn Giai Hủ để phần cơm xuống bên cạnh Chung Bình, hưng phấn nói “Lúc sáng tớ không có mặt, có chuyện gì vậy, cậu kể đi.”Chung Bình xúc cơm, nói ngắn gọn “Không phải chỉ là hai người đàn ông tranh cãi rồi đánh nhau, đập vỡ cả một cái bàn, kết quả giải quyết riêng thôi mà.”Tôn Giai Hủ hỏi “Cả hai người đều phải lấy máu?” Chung Bình lắc đầu “Người đàn ông mặc âu phục không cần, có lẽ là họ hàng của nhà gái, cùng một họ mà.”“Chưa chắc đâu, biết đâu anh ta biết mình bị cắm sừng, mới kéo gian phụ tới thì sao?” Chung Bình nhún vai, không tỏ thái độ. Bốn rưỡi chiều, kết quả xét nghiệm ADN được đưa ra, Cao Nam nghe xong điện thoại, nói “Không phải vẫn ủng hộ sao. Không phải là người đàn ông kia?” Trên trần nhà văn phòng ong ong, tiếng máy bay trực thăng bay từ tây sang đông, Lục Thích gác hai chân lên bàn làm việc, nghịch điều khiển từ xa, để cho trực thăng bay ra khỏi cửa, bay qua một đầu nhân viên nữ, cô gái sợ tức mức hét lên, ôm ngực chạy vào trong văn phòng “Ông chủ!”Lục Thích cười ha ha, để cho trực thăng bay trở lại. Anh bỏ điều khiển từ xa xuống, xoay ghế, in một chồng giấy, ném lên bàn nói “Số điện thoại di động và weibo của đám bạn, tổng cộng hơn ba trăm người, hơn một nửa đều là nam, tuổi từ mười lăm mười sáu đến năm sáu mươi tuổi, điều tra hết cho tôi. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày mang mười người đến trung tâm kia giám định, xem ai là cha ruột đứa trẻ trong bụng kia!”Cao Nam hỏi “Năm sáu mươi tuổi cũng phải làm?” “Ai biết khẩu vị của con bé đó như thế nào.”Khóe miệng Cao Nam nhếch lên, cầm chồng giấy “Tuân lệnh, ông chủ!”Bắt đầu từ hôm sau, trung tâm giám định vô cùng náo nhiệt, lượng công việc tăng nhanh chóng, Chung Bình bận đến mức chân không thể chạm đất, giẫm giày cao gót chạy trước chạy sau, khi đang uống nước thì bị người gọi lại “Tiểu Chung, giúp một chút.” Chung Bình kẹp tờ giấy trong tay, ôm lấy bình nước, đặt lên máy lọc, sau đó mở miệng phất tay “Không cần cảm ơn.”Buổi tối tan tầm, cô mới có thể thở, đá bay giày cao gót, thay giày và đồ thể thao, Tôn Giai Hủ nói “SR các cậu lại có huấn luyện?” “Không phải, tớ muốn đi leo núi.”“Đã mệt như chó mà cậu còn muốn tự ngược?” “Cậu biết gì chứ.” Chung Bình giơ cánh tay lên, bắp tay xuất hiện, “Rèn luyện phải kiên trì, nếu không ai thay bình nước cho các cậu đây.”Tôn Giai Hủ quét qua tay chân nhỏ xíu của cô, cào tóc cô “Bé ngoan, ăn cơm trước đã, à bắp tay của cậu kìa.”Chung Bình lái chiếc xe nhỏ, đưa Tôn Giai Hủ đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh mới mở trên phố buôn bán, đúng vào giờ ăn cơm tối người xếp hàng dài, Tôn Giai Hủ oán giận “Nói ăn tiệc lớn, cậu lại dẫn tớ đi ăn thức ăn nhanh.”Chung Bình nói “Chị gái à, em đang chạy theo thời gian đấy. Cậu muốn ăn gì?” Tôn Giai Hủ nhìn về phía tủ kính, báo thực đơn “Măng tây, thịt kho tàu, khoai sọ, cá rán, bông cải xanh, thêm phần gà nướng đi.”“Có gà mà không thể mang về, đúng là lạc hậu.” Chung Bình chỉ vào thùng cơm, nói với người bán hàng, “Cho năm phần cơm!”Tìm một cái bàn ngồi xuống, người bàn bên cạnh ánh mắt khác thường, Tôn Giai Hủ cắn đũa, thấp giọng “Buổi tối ăn nhiều như vậy không sợ no chết à!”Chung Bình cười, nhai đầy mồm nói “Sao ghen tị với tớ ăn hoài không béo chứ gì?” “Chết đi!” Tôn Giai Hủ quét sang bên cạnh, “Cậu cũng tiết chế chút đi.”“Tớ không ăn bọn họ, cậu cũng thế, nhìn lén họ làm gì.”Tôn Giai Hủ nói “Tớ nhìn lén á? Tớ mà phải nhìn lén sao, mọi người đều nhìn chằm chằm vào bàn mình ấy.”Thật sự mất mặt mà, Chung Bình ăn rất chậm, bạn trai gọi điện đến, Tôn Giai Hủ ôm túi bỏ chạy. Chung Bình đổi sang thìa, vừa ăn vừa chơi di động, người trong cửa hàng ồn ào náo nhiệt, ngọn đèn sáng đến chói mắt, cô đang cân nhắc có nên gọi người bán hàng chỉnh đèn tối đi một chút không, thì một bóng người ngồi xuống. Người nọ kéo chiếc ghế đối diện cô, ngồi ở lối đi nhỏ, hai chân vắt chéo, xấu xa cười với cô. Chung Bình im lặng mấy giây, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời tối đen, anh lại đeo một chiếc kính mát siêu to. Đối phương như thể nghe thấy tiếng lòng cô, từ từ tháo kính xuống, lộ ra bên mắt phải tím bầm. “Cô Chung, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lục Thích châm điếu thuốc, hai chữ “chúng ta” kéo dài theo làn khói.

trời và đất cách nhau một sợi dây thừng