tình nồng trong mắt

Hướng dẫn sử dụng : Xả sơ quần áo với nước sạch , hòa tan 1 muỗng bột giặt Omo hương Comfort tinh dầu thơm nồng nàng trong 3-4 lít nước .Ngâm quần áo trong 15 phút .Vò và xả 2-3 lần bằng nước sạch. Đứng trước tình hình các chủng vi khuẩn nhất là S. aureus đang dần biến đổi kích thước mắt lưới 0,074 - 0,25 mm. Sau đó bột thực vật sẽ được dùng để chiết nồng độ thấp nhất trong dãy nồng độ mà ức chế sự phát triển của vi khuẩn được nhận là nồng Tuổi hoàng thành như mầu mắt trong đêm Nghìn phai cũ tình trang đầu chưa giở Gặp nàng vào mùa xuân, mùa hạ tình nồng cháy và mùa thu nàng ra đi. Hôm tiễn nàng ra sân bay, tôi trở về nhà phải đi ngang qua khu vườn Luxembourg. Khu vườn đó, khi tôi đi ngang, tôi chợt nhận ra Nó có mùi thơm ngọt ngào, giúp tiếp thêm sinh lực và tăng sức hấp dẫn của bạn trong mắt đối tác. Chỉ cần nhỏ một vài giọt tinh dầu ngọc lan tây lên gối, bạn sẽ cảm nhận được sự kỳ diệu của nó. Chúc các bạn có những phút giây nồng ấm bên nhau ! Nồng độ trong huyết tương Sau khi nhỏ dung dịch natri diquafosol ở các nồng độ 0,3%, 1%, 3% hoặc 5% vào mắt người tình nguyện trưởng thành khỏe mạnh một giọt, 1 lần/ngày trong một ngày, 6 lần/ngày trong một ngày hoặc 6 lần/ngày trong 7 ngày, nồng độ trong huyết tương của diquafosol và các chất chuyển hóa đã được định lượng. Ánh mắt em saу trong mộng mơ. Và tình đôi ta như muôn bài thơ. Ɲghe hồn chơi… vơi người уêu hỡi! Ɲào cùng vui lên em! Thắp sáng lên tình уêu. Đến với nhau đêm nàу. Mình quaу cuồng trong ngất ngâу! Ɗà da da dê… dá da dà dá. Hát lên anh ơi….. khúc ca nồng saу tuуệt vời! Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Edit LuChan Beta Qin Ting. Tao mới nhớ ra, cả con hẻm kia đã chuyển đi nơi khác, tiệm cua mày nói làm ăn không được tốt lắm nên giờ chuyển sang cho thuê một tiệm mì nhỏ, cụ thể chuyển đi đâu thì để mai tao hỏi giúp Bây giờ mày đang ở đâu đấy? Có phải đã có cuộc gặp gỡ tuyệt vời rồi không?Cô đang ngồi trong xe Didi*, cảnh vật bên ngoài lùi dần về phía sau, đèn xe ở đối diện lướt qua tạo nên sự tương phản trong màn đêm âm u, phủ lên mặt cô một tầng sáng nhạt chớp nhoáng.*Didi là một dịch vụ gọi xe như Grab.Ninh Mông Diệp Có vẻ mày tự tin với tụi trai trẻ trên trấn Thanh niên bây giờấy à, đứa nào trông cũng đứng đắn. Bằng kinh nghiệm nuôi con nhiều năm của tao, tìm chồng phải tìm một người có mắt đẹp, nếu mắt xấu thì sẽ rất dễ ảnh hưởng đến gen đời sau. Mày nhìn Tưởng Tiểu Hồng đi, ngày nào nó cũng nhao nhao đòi cắt hai mí cho con Mông nhìn đoạn đối thoại trên, không hiểu sao lại bất chợt nghĩ đến đôi mắt của người đàn ông bên bờ hồ lúc nãy. Anh có đôi mắt phượng dài nhỏ, đuôi mắt hơi xếch, đáng nhẽ lúc im lặng sẽ có sự dịu dàng ấm áp, nhưng không ngờ lại là vẻ ngạo mạn buông tuồng mà cô ghét thích con trai Mông vừa bước vào cửa thì đã thấy cả nhà đang ngồi trên sô pha. Chợt cô có cảm giác như bước nhầm vào ổ chim ưng, năm sáu cặp mắt sáng quắc như ưng nhìn thẳng vào cô. Cô đã quá quen với việc này rồi, làm như không thấy gì mà đi thẳng lên lầu về phòng ngủ “Các quý ngài quý cô vẫn còn thức đêm sao? Ngày mai mắt thâm thì đừng có mượn kem mắt của cháu nhé bà nội.”Bà cụ nhắm nghiền hai mắt, ngã huỵch xuống ghế sô pha.“Mẹ!”“Mẹ!”“Mình ơi!”Ai ai cũng hoảng hốt, người trước người sau chen nhau xông đến. Chỉ có Diệp Mông là đứng nguyên tại chỗ. Người cô cả không nhịn được mắng cô té tát “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì! Mau tới đây đi! Từ nhỏ bà nội là người thương cháu nhất đấy!”Diệp Mông không biết phải làm thế nào, đành cất bước đi tới, vừa lại gần thì lập tức bị túm lấy cánh tay như dự đoán. Sức lực bà cụ quá lớn, giữ chặt cô lại “Ngồi xuống!”Diệp Mông đảo mắt, cô biết ngay mà, chiêu này lần nào xài cũng hiệu quả. Được lắm, tối nay không cần ngủ cụ sức cực lớn, kéo chặt tay cô không buông. Diệp Mông thở dài, một bà cụ bảy mươi tuổi một bữa ăn ba chén cơm, tìm cả nước e cũng chẳng được mấy người.“Cháu lại nói bà nghe, rốt cuộc cháu có ý gì? Bà tìm biết bao nhiêu người cho cháu, vậy mà cháu không hài lòng một ai cả.”“Cháu đã nói với bà rồi còn gì,” Diệp Mong dứt khoát thôi giãy giụa, chồm tới vớ lấy điều khiển, thờ ơ nói, “Cháu thích người nhỏ tuổi hơn mình.”“Một đứa con nít như cháu lại muốn tìm người nhỏ tuổi hơn, hai đứa tính kết hôn hay định dỡ nhà đấy hả?” Bà lão giật lấy điều khiển tắt Mông im lặng trợn mắt, liếc nhìn hai người đàn ông ngồi bên cạnh. Ông nội và bố cô im lặng không nói gì, rất tinh tế phá huy bản lĩnh giả làm bình hoa của đàn ông nhà họ cô út thì lặng lẽ đứng sau lưng cô “Con ủng hộ Mông Mông tìm người nhỏ tuổi hơn.”“Con im miệng cho mẹ, lúc nào con cũng bênh nó vô điều kiện,” Bà cụ trách mắng, lại chuyển hướng sang cô cả, “Con nói đi.”Bà đã chỉ đích danh cô cả – người tinh anh nhất lúc giờ cô cả luôn bo bo giữ mình, không thích lội nước đục, thế là chỉ thuận miệng hỏi “Vậy cháu muốn tìm người nhỏ hơn bao nhiêu tuổi?”“Chuyện này thì cần gì có tiêu chuẩn, một hai tuổi không chê ít, bảy tám tuổi cũng không chê nhỏ,” Diệp Mông híp mắt cười nói, “Cháu rất dễ nói chuyện.”Bà cụ suýt nữa đã ngất xỉu. Đang mở miệng tính mắng cô thì Diệp Mông nhận được tin nhắn Wechat, mặt biến sắc, vội đứng bật dậy “Cháu không nói chuyện với mọi người nữa, cháu phải ra ngoài một chuyến.”Bà cụ đâu để cô rời đi dễ dàng như vậy, “Không được, hơn nửa đêm rồi còn đi đâu đấy hả?”“Bà nội, cháu có việc gấp thật. Phương Nhã Ân ở nhà bế con bị ngã gãy chân rồi.”Gương mặt già nua của bà cụ trở nên lạnh lùng, nói “Lý do này đã từng dùng rồi.”Diệp Mông chỉ hận không thể đánh chết mình, cái tốt không linh mà cái xấu lại linh.“Được rồi,” Một ý nghĩ chợt lóe lên, cô đổi lý do khác, “Cháu ra ngoài tìm bạn trai, thật ra gần đây tụi cháu sống cùng nhau, chẳng qua là cháu không muốn bứt dây động rừng thôi. Đợi xác định rõ quan hệ với anh ấy, cháu sẽ dẫn người về ra mắt bà, được không ạ?”***Kim chỉ đúng mười một giờ, hành lang tối om om. Ánh đèn trong phòng bệnh vẫn sáng tỏ, im ắng không một tiếng động, nước trong bình truyền dịch chầm chậm nhỏ xuống.“Làm gì vậy, muốn hút thuốc à?”Phương Nhã Ân nghe thấy thế thì đảo mắt nhìn sang giường bên. Người nằm giường bên là một bà cụ, nghe nói đang tắm thì giẫm phải xà bông nên trượt ngã, gãy xương hông, phải đóng ba cây đinh cố định. Người thân chăm sóc là cháu trai, nom dáng vẻ tuấn tú, là kiểu đẹp trai từ trong ra ngoài hiếm gặp.“Đã nói rồi, bà không được hút.” Bà cụ giường bên vừa giơ tay ra thì bị anh chàng đẹp trai vỗ nhẹ không chút nể tình. Bà cụ bị đau, lập tức tố cáo với Phương Nhã Ân đang cười thầm ——“Ban nãy cô gái kia cũng hút, cháu nhìn đi, rèm còn ám khói kìa.”Trai đẹp khẽ chau mày, Phương Nhã Ân sửng sốt, lập tức vẫy tay đuổi khói, “Không có, tôi không phẫu thuật, chỉ hút một điếu để giảm đau thôi mà, rất xin lỗi.”“Không sao, bà nội tôi nghiện thuốc lá nặng,” Trai đẹp đúng là tốt tính, lạnh nhạt dặn dò, “Tốt nhất cô không nên hút thuốc trước mặt bà ấy.”“Anh không hút thuốc ư?” Phương Nhã Ân nhìn chằm chằm vào tay anh, tò mò của người đàn ông này rất đẹp, rắn chắc thon dài, khớp xương rõ ràng, da lại còn trắng. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, phần da ở ngón trỏ và giữa có màu lúa mạch. Nhìn anh ta trẻ thế, nếu không hút thuốc mấy năm thì sẽ không như vậy.“Không hút.” Anh phòng im lặng được chừng hai giây thì bà cụ lại bắt đầu rục rịch, chỉ vào chai rượu đắt đỏ mà nam chính trong TV đang uống, nói với cháu trai mình “Lý Ba Đậu, bà muốn uống rượu này.”Phương Nhã Ân khiếp sợ nhìn bà cụ, đúng là phí của trời mà. Đẹp trai như thế mà đặt tên thật quá xoàng đàn ông ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, quét mắt nhìn rồi lập tức cúi đầu “Không mua nổi.”Bà cụ nhìn anh chằm chặp, nhất quyết không từ bỏ “Vậy thì bảo Tiểu Giang mua, Tiểu Giang mua nổi.”“Việc gì cô ấy phải mua?”“Hai đứa là người yêu còn gì?” Bà cụ lặng lẽ tiến tới, hiến kế bên tai anh “Không phải sắp sinh nhật cháu rồi sao? Để con bé mua quà tặng cháu.”Người đàn ông cúi đầu gửi tin nhắn, giễu cợt cười “Cháu và cô ấy chỉ mới gặp nhau có hai lần, bà thấy mở mồm đòi quà có hợp lễ không?”“Có phải cháu không thích Tiểu Giang không?” Bà cụ tức giận nói, “Cháu không thích thì cứ nói, bà sẽ nhờ người giới thiệu thêm cho cháu. Cháu thấy cô cháu gái ở ông Lưu thế nào? Nghe nói không cần cháu phải mua nhà mua xe, cũng không cần sính lễ, thậm chí hồi môn còn cho 300 nghìn.”Bởi vì cô gái ấy là người câm. Phương Nhã Ân âm thầm bổ sung một câu.“Thế này đi, hay là bà bán quách cháu đi, bán được bao nhiêu tùy bà. Tiền bán được, bà cứ dùng để ăn uống vui chơi du lịch thế giới, còn cháu sẽ đến nhà người ta làm con rể phục vụ một nhà già trẻ. Thế nào, bà hài lòng chưa?” Người đàn ông đứng dựa vào là hung dữ thật đấy, câu nào câu nấy đâm thẳng vào tim người cụ ném gối đến, “Cút cút!”Người đàn ông cười hờ hững, nói với cậu bé mập đang chơi game ở trong góc tường, “Cậu nhớ trông bà nội, đừng để bà sang mượn thuốc của chị giường bên.”Lúc này Phương Nhã Ân mới để ý, trong góc còn có một cậu bé mập Diệp Mông đến phòng bệnh thì kim đồng hồ đang chỉ mười một giờ mười lăm phút, cậu bé kia vẫn chưa chơi xong ván Mông thành khẩn xin lỗi Phương Nhã Ân, thề thốt sẽ không dùng tính mạng an toàn của cô nàng ra làm lý do mượn cớ. Phương Nhã Ân giả vờ lạnh lùng yêu cầu mười con cua, Diệp Mông trả giá, năm con. Lúc hai người đang chí chóe thì *bịch*, một bàn tay đưa đến, giọng nam trầm thấp vang lên ở trên đỉnh đầu, “Đồ ăn cô gọi đây.”Hai người lập tức dừng lại. Nhìn lên theo cánh tay gầy gò, hai mắt Diệp Mông lập tức tối đen, một gậy đập trúng đầu, không phải đây chính là cái cậu đẹp trai mấy giờ trước cô chủ động xin Wechat ở ven hồ sao?Cậu đẹp trai vẫn kéo khóa cao lên hết nấc, cổ áo dựng thẳng đứng, dây tai nghe màu đen vẫn lủng lẳng ngoài cổ ra cô cũng không chắc chắn về tướng mạo của đối phương cho lắm. Phản ứng đầu tiên là cảm thấy người này đúng là đẹp trai, sau đó là có cảm giác quen mắt, cho tới khi nhìn thấy khuyên tai lấp lánh bên tai thì hình ảnh ở bên bờ hồ đột nhiên nhảy mắt cả hai bất ngờ chạm nhau giữa không trung, tại phòng bệnh ánh sáng lay lắt, trong mắt cả hai viết rõ ngạc điều anh không quá ngạc nhiên như cô, ánh mắt gần như không dừng lại trên người cô mà chỉ nói với Phương Nhã Ân “Sau mười giờ shipper không được đem đồ lên phòng bệnh, thống nhất giao ở chốt giao hàng ở dưới tầng một. Người thân phải xuống lầu lấy, vừa rồi tình cờ gặp nên tôi mang lên giúp cô. Lần sau nhớ chú ý giờ giấc.”Phương Nhã Ân vội nói cám ơn, quay sang trừng mắt với Diệp Mông đang xuất thần, giới thiệu “Đây là cháu trai của bà cụ giường bên.”Người đàn ông không nhìn Diệp Mông, chỉ chu đáo đưa danh thiếp cho Phương Nhã Ân “Đây là số điện thoại của tình nguyện viên, nếu cần giúp gì mà không có ai thì có thể tìm họ.”Phương Nhã Ân cảm động đến mức rơi nước mắt, cũng đưa lại danh thiếp của mình, “Tôi có bán âu phục, nếu cậu có nhu cầu thì có thể tìm tôi. Hay là thêm Wechat đi? Có lẽ nửa tháng tới phải làm phiền cậu rồi.”Hai người thêm Wechat xong, Phương Nhã Ân thuận tiện gửi tin nhắn cho Mười con cua đổi lại Wechat của trai Mông Diệp Cậu ta chỉ thiếu nước dán mã QR lên mặt để người ta quét, tao đây không Mày hiểu nhầm gì vậy? Người ta có bồ Mông Diệp Có bồ? Lại càng tệ. Vậy mà mày còn giới thiệu cho tao à?Fang Ai bảo tao muốn cho mày, lừa mày 10 con cua Mông chẳng đoái hoài thêm, cô đói tới nỗi da bụng dính da lưng. Hai người cấp tốc giải quyết ba hộp xiên gà nhúng ớt, Phương Nhã Ân rảnh rỗi, không biết làm gì nên nói chuyện với cậu bé mập bên cạnh, “Cậu ta tên là Lý Ba Đậu thật hả?”“Là tên ở nhà thôi ạ, hồi anh em mới sinh từng bị mẹ bỏ rơi, là bà cô* em đã bất chấp gió tuyết ôm về. Bây giờ anh em trắng thế đấy, nhưng bà cô em nói hồi nhỏ anh ấy vừa gầy vừa đen, rất giống hạt ba đậu, thế nên mới gọi như vậy. Tên thật của anh ấy là Lý Cận Dữ. Chữ Cận ghép từ chữ Cách với Cân, Dữ trong đảo dữ**. Bọn em là anh em họ.”*Bà cô ở đây hiểu theo nghĩa là chị em gái của bà nội.*Chữ cách 革 và cân 斤 ghép thành chữ cận 靳, đảo dữ nghĩa là hòn đảo.Phương Nhã Ân im lặng, Diệp Mông thì không có hứng nghe, chỉ ngồi một bên lướt khoảnh khắc Wechat và trả lời tin nhắn, bạn tốt hỏi cô bao giờ thì về Bắc Kinh.“Anh trai em không phải dân ở đây đúng không? Nhìn không giống lắm.”“Bốn năm trước anh em mới chuyển đến đây. Chú họ em qua đời, thím họ tái giá, anh ấy sống chung với bà cô em.”“Thế anh trai em làm gì?”Cậu bé mập này chính là dạng bé ngoan mà Diệp Mông thích, hỏi một trả lời mười “Việc gì kiếm tiền thì anh ấy đều làm, trông cửa hàng hoặc là sửa phim hộ. Thỉnh thoảng cũng đến quán rượu hát nữa, ngoài việc không biết lái xe ra thì hình như chuyện gì anh ấy cũng biết chút chút.”“Không thi bằng lái hay sao?”“Có bằng, chỉ là không lái thôi ạ.”“Bạn gái cậu ta thì sao?”“Làm luật sư ở Bắc Kinh, trông đẹp lắm. Nghe nói thu nhập mỗi năm lên đến bảy con số.”“Người vùng mình hả?”Phương Nhã Ân và Diệp Mông thầm nhìn thật sự là dân ở đây mà còn làm luật sư ở Bắc Kinh, “trông đẹp lắm” rồi lại còn họ Giang, vậy thì chỉ có một Mông cảm thấy đau đầu.“Đúng thế, là người Ninh Tuy.”Cả hai gần như mở miệng hỏi “Giang Lộ Chi?”Cậu bé mập ngạc nhiên, lập tức đặt điện thoại xuống “Hai chị cũng biết hả?”Đâu chỉ là biết, nói đơn giản thì cô ta chính là cơn ác mộng của mười năm gian khổ học tập trong quá khứ của Diệp Mông. Không thể phủ nhận một điều, Giang Lộ Chi ở Bắc Kinh như cá gặp nước, hai người lại cùng trong một nhóm đồng hương, tuy không thường xuyên gặp mặt nhưng cũng hay nghe người ta nhắc đến chiến tích huy hoàng của bà chị này. Thu nhập mỗi năm lên hàng triệu là thật, ngoại hình cũng rất hệ giữa Diệp Mông và Giang Lộ Chi, dùng lời Phương Nhã Ân thì là nếu bàn về tướng mạo, Diệp Mông có thể hơn đứt cô ấy một quãng đường, nhưng xét về thủ đoạn là Giang Lộ Chi bỏ xa cô mười tám con phố. Vẫn là câu nói ấy, Diệp Mông lười ganh đua. Hồi đi học, hai người còn có thể long tranh hổ đấu một núi không có hai hổ. Diệp Mông học cấp ba năm năm cũng muốn thi vào một trường tốt, nhưng cuối cùng vì rất nhiều nguyên nhân nên vẫn chỉ vào trường hạng ba. Hơn nữa từ sau khi mẹ Diệp qua đời, Diệp Mông lại càng trở nên tùy tính, thế nào hay thế có một chuyện, Diệp Mông không thể không nói —— một ngày trước khi cô quay về đây, rõ ràng Giang Lộ Chi đã đi lấy giấy kết hôn với bạn trai yêu nhau 10 năm ở Bắc Kinh rồi.“Ở trấn trên không ai biết Giang Lộ Chi đã kết hôn, tao đoán chuyện này đến mẹ cô ta cũng không biết, nếu dì Giang mà biết thì e là sẽ bay đến Bắc Kinh chặt đứt chân cô ta luôn ấy. Dù gì dì Giang cũng muốn cô ta lấy người cùng quê.”“Có khi nào Lý Cận Dữ cũng biết không? Ngộ nhỡ cậu ta cam tâm tình nguyện làm người thứ ba thì sao, nói gì thì nói, Giang Lộ Chi cũng là phú bà mà.”“Sao có thể, nếu cậu ta biết thì liệu em trai cậu ta sẽ lớn giọng rêu rao chuyện của hai người họ như vậy hả?”“Nếu Lý Cận Dữ biến thành kẻ thứ ba thì có nổi điên không nhỉ?”Trên thực tế, Lý Cận Dữ không hề nổi điên. Lúc hai người đứng trong thang máy, anh chuẩn bị xuống lầu trả trước viện phí còn Diệp Mông thì về nhà, vậy là Diệp Mông thuận tiện nói cho anh biết chuyện này, tuy nhiên lại không nhìn thấy được biểu cảm như mong đợi, thay vào đó, anh còn chẳng thèm nhìn cô lấy một đèn trong thang máy quá nhức mắt, có lẽ Lý Cận Dữ cũng cảm thấy thế nên kéo mũ xuống che lại, hầu kết nổi bật dưới ánh đèn, toát lên cảm giác lạnh lùng rất “vô đạo đức”, “Ờ, biết rồi, có chuyện gì không?”Có lúc Diệp Mông cảm thấy, trong đáy mắt người đàn ông này ẩn giấu một chú nai con dịu dàng, và trong mắt nai con là những vì sao sáng lấp lánh. Rõ ràng anh là người rất dịu dàng. Thế nhưng chú nai con lại giấu nhẹm đi những vì sao ấy, thay vào đó là viết rõ “tôi là kẻ vô đạo đức, đừng hòng ủ mưu bắt tôi”.“Có lẽ vì đây là lần đầu cô quen tôi nên chắc cô không biết, thật ra tôi chỉ là kẻ cặn bã.” Anh hờ hững giả nói những mẩu truyện ngắn đăng trên Weibo mà mình từng đăng facebook chỉ là hứng lên thì viết, có lẽ không liên quan đến chính văn. Tranh từ hoạ sĩ卜若黎 ❤️‍🔥Tình Nồng Trong Mắt❤️‍🔥 Tác giả Nhĩ Đông Thố TửThể loại Hiện đại, lãng mạn, HENgười dịch Qin Zồ, Lu Chan, Mei 13 chương đầu, Dung Dung, Thao Le, Tri Hạ Mèo MacchiatoBeta + Poster Qin Zồ 13 chương đầu, Thư Ngố, Tri Hạ Mèo MacchiatoĐộ dài 72 chương + 8 ngoại truyệnTình trạng sáng tác Hoàn Giới Thiệu Vì muốn trốn cưới nên vào đêm kết hôn, Diệp Mông đã chạy tới Bắc Kinh. Đằng trai đăng liền mười bài viết trên Wechat, ở nhà mở bữa tiệc chia tay độc thân. Vì để mắt không thấy tâm không phiền, Diệp Mông block thẳng thừng, mặc anh ta làm trời làm đất. Để ép Diệp Mông quay về thành phố Y, ông anh này dùng hết mọi thủ đoạn, gì mà giấy ly hôn, giấy khám bệnh nan y hấp hối sắp chết không qua khỏi đều được đem ra xài… vân vân và mây mây. Nhưng Diệp Mông vẫn chẳng mảy may quan tâm, vẫn cứ vui vẻ sống ở Bắc Kinh. Trên khoảnh khắc Wechat Đúng là cô gái tâm địa sắt đá. “Vào khoảnh khắc bạn nhìn rõ tình nồng, tình yêu ấy cũng bao trùm mắt bạn.” 💋Follow Facebook của mình nhé! Link đọc duy nhất TÌNH NỒNG TRONG MẮT Review Rating out of 10 based on 0 reviews. Văn án Diệp Mông đào hôn. Ngay vào đêm diễn ra hôn lễ, cô đã khăn gói chạy tới Bắc Kinh. Nhà trai vì thế trên Wechat đăng rất nhiều bài viết, lại còn làm tiệc chia tay độc thân tại nhà nữa.. Diệp Mông không muốn nhìn thêm phiền, cho nên dứt khoát kéo đen anh ta, thái độ rõ ràng mặc kệ anh làm gì thì làm, bà đây ứ care... Để ép Diệp Mông quay về thành phố Y, ông anh này dùng hết mọi thủ đoạn, gì mà giấy ly hôn, giấy khám bệnh nan y hấp hối sắp chết không qua khỏi đều được đem ra xài… vân vân và mây mây. Nhưng Diệp Mông vẫn chẳng mảy may quan tâm, vẫn cứ vui vẻ sống ở Bắc Kinh. Trên khoảnh khắc Wechat Đúng là cô gái tâm địa sắt đá. “Vào khoảnh khắc bạn nhìn rõ tình nồng, tình nồng cũng bao trùm lên mắt bạn.” Năm túc xá học viện S, ba cây quạt gió kêu ro ro, từng luồng gió nóng phả ra đập thẳng vào mặt, oi bức đến nỗi cây xương rồng cũng khô quắt khô queo.“Tối mai bên đại học A có trai đẹp mời cơm đấy, tao đã nhận lời thay tụi mày rồi, không ai được phép chuồn cả.”“Mày cấu kết với mấy ông học bá bên đại học A bao giờ đấy?” Có người tiếp lời.“Trùng hợp thôi trùng hợp thôi.” Tiểu Chúc tít mắt cười nói, “Tuy học viện S của chúng ta chỉ là trường hạng ba, nhưng nói gì cũng là khoa báo chí, sau này vẫn có cơ hội trở thành đồng nghiệp với họ mà! Nói không chừng lúc người ta ở bên ngoài làm bản tin, chúng ta cũng có thể cầm máy quay hay micro đứng cạnh nói mấy câu, hơn nữa học bá đại học A rất tốt với đám học dở chúng ta mà!”“Tốt với gái đẹp thì có ——”Không đợi bạn cùng phòng nói hết câu, Diệp Mông im lặng quơ đại mấy cuốn sách nhét vào balo, cũng chẳng thèm kéo khóa, miệng ngậm nước xoay người trốn vào nhà vệ sinh. Tiểu Chúc vội đuổi theo, đập mạnh cửa *rầm rầm* như âm hồn không tan “Không phải tao đã cảnh cáo mày rồi à, tuần tới phải nộp báo cáo thực tập tháng đầu tiên, rốt cuộc mày đã tìm được đơn vị thực tập chưa?”“Lười tìm.”“Mày lười ăn cơm luôn đi.” Tiểu Chúc dẩu học hạng ba là thế đấy, thầy cô hướng dẫn lo lắng bọn cô không tìm được đơn vị thực tập sẽ làm ảnh hưởng đến tỷ lệ đi làm của trường năm nay, nên trước đó mấy tháng đã tìm Tiểu Chúc nhắc chuyện thực tập, có điều điều kiện gia đình Diệp Mông khá đặc biệt nên rất thờ ơ, Tiểu Chúc cũng chỉ biết ấp úng đánh trống lảng với giáo viên hướng dẫn “Có… có thể bạn Diệp Mông tốt nghiệp xong sẽ về quê, nên không định tìm chỗ thực tập ở Bắc Kinh.”Giáo viên nghe thế thì quở trách, lời không hề dễ nghe nhưng lại là thật lòng “Mấy đứa con gái vùng khác như các em không quyền không thế không bối cảnh là đã thua người ta cả một quãng rồi, bốn năm đại học cũng không biết cố gắng, lấy được mỗi cái bằng tốt nghiệp, tìm không được việc lại về quê nhốt mình trong nhà, không biết vì sao cha mẹ mấy đứa phải ngậm đắng nuốt cay nuôi mấy đứa đi học nữa?!”“Bạn Diệp Mông nói, tất cả đều nghe cô chỉ dạy ạ.” Tiểu Chúc trơ mặt đáp, học thói mặt dày của Diệp Mông giống y hệt.“Cái tốt không lo học, chỉ biết học theo Diệp Mông, không mặt không mũi, biến biến biến.” Tuy nói thế, nhưng ngoài mặt cô giáo lại cười.***Trong phòng khám sĩ vẫn chưa đến, ngồi trước bàn khám bệnh là một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú phong độ. Rõ ràng đãi ngộ rất khác với Diệp Mông, trước mặt cậu ta đặt một cốc nước nóng hổi – là túi cà phê Nestlé ngâm, “Bác sĩ Lương mới đi họp ở bệnh viện, sắp vào thang máy rồi, cậu đợi một lúc.”“Được, cám ơn.”Cậu hoàn toàn không giống một người bị trầm cảm cần đến tư vấn, lúc mỉm cười trông rất hiền lành, lại còn khôi ngô nên rất dễ khiến người đối diện rung động.“Tôi đã nói là nhìn cậu ấy trông giống bạn của Câu Khải, đúng rồi còn gì.”Câu Khải là bạn trai cũ của bác sĩ Lương. Tuy chia tay trong không vui nhưng Câu Khải là cậu ấm nhà giàu, bạn bè không giàu thì cũng sang lại còn rất đẹp trai, các y tá có Wechat của anh ta thỉnh thoảng cũng lôi ra ngắm trai đẹp coi như bổ mắt. Hoạt động thường ngày của con nhà giàu thật sự không ít. Có điều chàng trai hôm nay tới lại rất ít khi “được lên sóng”, nhưng vẫn bị một y tá tinh mắt nhận ra.“Lợi hại lợi hại, ảnh bị làm mờ mà cô cũng nhìn ra được, sang năm thăng cô lên làm y tá trưởng.”“Đừng mê mẩn quá, sợ cô gặp phải kẻ khốn thôi.”“Cậu ấy không giống vậy đâu, trong đám bạn của Tiểu Khải thì cậu ấy là người cực kỳ hiền lành, Câu Khải nói cậu ấy là kiểu dù bị bán vẫn giúp người ta đếm tiền rồi quản lý tài sản nữa. Ngây thơ cực. Đến nay vẫn chưa quen bạn gái.”“Trong trắng thế á?”“Thật luôn, hàng hiếm đấy.”Cửa thang máy vang lên cái *ting*, hệt như Thanos búng tay, tất cả mọi người lập tức biến mất với tốc độ ánh sáng. Lương Phỉ bước ra khỏi thang máy, dặn y tá duy nhất còn trực ban lấy cho mình một tách cà Phỉ vừa vào cửa đã trông thấy phần gáy cao quý tuấn tú. Cà phê trên bàn đã nguội, mép ly sạch sẽ, mạt cà phê nổi lên trên. Cô đánh giá người trước mặt từ đầu đến chân toàn là đồ nhãn hiệu cao cấp, ngay tới ốp điện thoại di động cũng phô logo ra, nhìn là biết ngay là một cậu thiếu gia ngậm thìa vàng ra đời, đến tay cũng chẳng cần Phỉ cởi áo blouse ra, thân thiện chào nói “Có muốn tôi bảo bọn họ đổi nước lọc cho cậu không?”“Không cần, cám ơn.” Cậu cũng không giải thích nhiều, chỉ cười nhạt, tầm mắt rơi lên bụng của cô, ngạc nhiên hỏi, “Câu Khải không nói với tôi là chị mang thai.”“Đừng lo, đứa bé này không phải của anh ta.” Lương Phỉ không khỏi thấy lạ, tự giễu bật cười rồi nói vào trọng điểm, “Chúng ta vào chủ đề nhé?”“Được.” Cậu ngoan ngoãn quá trình lại không được thuận lợi như tưởng tượng.“Tên.”Thấy cậu sững người, Lương Phỉ mỉm cười, “Đây chỉ là câu hỏi thông lệ thôi, tôi biết cậu, Câu Khải đã nhắc đến với tôi rồi, cậu không cần lo, nếu đã đến đây thì tôi nhất định sẽ dốc sức giúp cậu.”“Mấy bác sĩ tâm lý trước của tôi cũng nói thế.” Cậu mỉm cười, để lộ hàm răng trắng sáng vô hại, “Nhưng cuối cùng đến tên tôi bọn họ cũng nhớ nhầm.”“Cậu đã đi khám bao nhiêu bác sĩ tâm lý rồi?” Lương Phỉ hỏi chèn.“Ba người.”“Cả ba đều không nhớ?”“Bác sĩ trước đó rất quen thuộc với tên tôi, chỉ có điều, tôi vừa đi thì ông ta đã nói lại với mẹ tôi là tôi chỉ giả vờ bị trầm cảm.”“… Nhìn cậu quả thật không giống bị trầm cảm.” Lương Phỉ như có như không nhìn lướt qua hầu kết trên cổ cậu ta, bên trên có một vết hôn nhàn nhạt, nhưng nhìn kỹ thì giống một vết sẹo hơn, “Vậy là cậu cho rằng bác sĩ tâm lý đã lừa tiền cậu?”Cậu dịu dàng mỉm cười, “Không phải.”Lương Phỉ đặt bút xuống, “Mẹ cậu thì sao? Có thái độ gì không?”“Mẹ tôi rất tin tưởng ông ta, nên tôi cho ông ta một khoản tiền.” Cậu dựa lưng vào ghế, không biết đã cầm quả bóng chày ở trên bàn lên từ lúc nào, ném xuống sàn nhà chơi, “Khuyên ông ta đổi nghề.”Lương Phỉ nói “Vậy là, mẹ cậu cũng không bảo vệ tôn nghiêm của bệnh nhân là cậu.”“Đúng.”“Thật ra thì trước khi Câu Khải nhắc đến, tôi cũng đã nghe em trai tôi nói về cậu rồi. Thằng bé tên Lương Mộc, cũng là sinh viên đại học A, có điều khác khoa với cậu.”“Có phải là chữ Mộc có thêm ba nét chấm của bộ thủy*, bên má trái có vết bớt không?”*Chữ Mộc trong tên Lương Mộc là 沐, ghép từ ba nét chấm bộ thủy là 氵và chữ 木.Lương Phỉ trông khá bất ngờ, “Cậu nhớ hả?”“Đúng, học chung môn tự chọn.”“Tôi nghe em trai tôi nói, từ nhỏ đến lớn cậu luôn được học bổng, bằng khen bằng phê bình dán kín bốn tường nhà, hơn nữa trí nhớ của cậu còn rất tốt, em tôi nói cậu đọc sách làu làu, nhìn một lần là nhớ. Lần trước còn thấy một giáo sư tiếng Pháp viết thư tiến cử cậu, để cậu diễn thuyết tiếng Pháp cho trường. Em trai tôi bảo cậu là con nhà giàu hiếm có mà nó không ghét, đối xử với mọi người rất tốt rất dịu dàng. Nên lúc Câu Khải đến tìm tôi, tôi thực sự rất ngạc nhiên.”“Tôi cũng ngạc nhiên, từ nhỏ tôi rất ngoan, nhưng ai ai cũng thích anh trai tôi hơn.”“Tôi đang nghĩ, liệu có phải vì cậu quá xuất sắc, chưa từng gặp thất bại, nên khả năng kháng stress cũng yếu hơn nam sinh cùng tuổi không? Có lúc những chi tiết người khác không để ý có thể làm tổn thương đến cậu?”“Ý chị muốn nói tôi không gánh được trách nhiệm, quá kiểu cách?” Cậu nhướn mày, nửa đùa nói.“Tôi không có ý đó.” Lương Phỉ lập tức giải cũng tức khắc nở nụ cười làm người xao xuyến, “Không sao, tôi cũng không giận.”Có lẽ nhờ bề ngoài và sự dạy dỗ ưu tú từ nhỏ, nên mọi lời ăn tiếng nói của cậu luôn trở nên hiểu chuyện lễ phép, thỏa đáng hơn người khác nhiều. So với những người mắc bệnh đến tư vấn trước kia, cậu thẳng thắn không né tránh, vừa lễ phép lại biết đối nhân xử thế, nếu đối phương cần, anh có thể thoải mái mở vết sẹo của mình ra để người khác ngắm nghía. Cô chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường, nhưng cậu ta lại là một bệnh nhân hoàn mỹ khiến người ta bó tay chịu trói.“Nếu tôi cũng nói với cậu là cậu không bị bệnh, có phải cậu cũng sẽ cho tôi một khoản tiền, khuyên tôi đổi nghề không?” Lương Phỉ nói đùa.“Không biết.” Cậu cười cười, “Vì bác sĩ tâm lý trước đó là cậu ruột của tôi.”***“Ấy, không phải mày nói tối nay có giai ở đại học A mời ăn à? Tiểu Chúc, anh giai đâu rồi? Cho leo cây rồi hả?”Bạn cùng phòng vừa vào cửa đã thấy Tiểu Chúc ngồi trước máy tính đọc bản tin, trông y chang trái cà bị phơi khô, thẫn thờ đáp “Hủy hẹn rồi.”Bạn cùng phòng rên rỉ.“Mẹ nó, mày dám bỡn cợt bọn tao à!”“Hồi chiều tao mới đi mua váy đấy.”“Đã nói rồi, chỉ tốt với gái đẹp thôi!”“Sao mày không gửi ảnh của Mông Mông đi? Cứ nói hoa khôi trường chúng ta chủ động hẹn!”Đúng lúc Diệp Mông đi vào cửa, bị người ta điểm danh thì đưa mắt nhìn bọn họ, “Lừa nhiều năm thế rồi, cũng không thấy tụi mày lừa được một gã bạn trai nào.”“Thì mày vốn là hoa khôi được trường công nhận mà, ai lừa đâu!” Bạn cùng phòng cười hì hì kéo cô tới, “Hot boy viện tài chính còn theo đuổi mày không?”“Bỏ cuộc rồi.”Cánh môi Tiểu Chúc như bị dính cao su, mấp máy mấy hồi nhưng không mở miệng. Mọi người nhìn biểu cảm như thây ma của cô nàng, cảm thấy có điều gì đó sai sai, “Sao thế?”“Hôm nay anh trai bên đại học A nhắn tin nói hủy hẹn, tao hỏi ổng vì sao, ổng nhắn lại với tao, nói đàn em khóa dưới trong khoa báo chí của mới tự sát.”“Chơi lớn thế á? Chúng ta xấu đến mức lấy lý do tự sát để trốn hẹn hả?”“Đừng đùa! Người ra rất xuất sắc rất tốt, còn là con nhà giàu nữa.”“Con người luôn có đủ lý do để sống và không sống nữa.” Diệp Mông thuận miệng an Chúc kìm nén, muốn khóc cũng khóc không được, bởi vì năm ngoái cô đã gặp đàn em khóa dưới này trong buổi tụ tập của anh Câu rồi, còn nghe cậu ấy hát một bài nữa, Diệp Mông hỏi cô hát có hay Chúc cố gắng nhớ lại, “Cũng bình thường thôi. Nhưng phải công nhận một điều là cậu ấy rất có sức hút. Rõ ràng hát lạc cả tông nhưng không ai nỡ khiến cậu ấy khó xử, còn hát tiếp giúp cậu ấy. Tụi mày nói xem, người như thế… vì sao lại… hu hu hu.”Lương Phỉ tan ca vẫn chưa về, cô nhìn tấm hình tiêu chuẩn trên hồ sơ điện trai trong ảnh cao ráo tuấn tú, có phong thái trẻ tuổi bồng bột, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, không đến nỗi khiến người ta khó quên nhưng lại có đôi mắt thâm tình động lòng, trong con ngươi đen láy như ẩn chứa một chú nai nhỏ vui vẻ, đáy mắt toát lên nụ cười dịu dàng, chỉ là một tấm ảnh tĩnh thôi nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí chất tỏa ra từ cậu, sự hăng hái đầy sức sống ấy tựa như một cây bạch dương non trẻ trong sáng. Người như thế, bất luận ở đâu thì đều luôn sáng chói như chùm sơ ghi chú Lý Cận Dữ, hai mươi hai tuổi, khoa báo chí đại học A.

tình nồng trong mắt