trái tim vai phản diện

Tìm kiếm truyện với từ khóa: nữ phụ phản diện : Web đọc truyện tranh online lớn nhất được cập nhật liên tục mỗi ngày. Hành trình lật đổ vai phản diện. 79,520. Thú cưng của nhân vật phản diện . 61,877. Người Ở Rể Bị Ép Thành Phản Diện. 90,701. Hệ Thống Ép Ta 5 vai phản diện không ai ghét nổi vì quá "đẹp trai". Nhân vật phản diện là một trong những "gia vị" giúp bộ phim trở nên kịch tích, lôi cuốn hơn. Trong phim truyền hình Hàn Quốc, khi các diễn viên nhận lời đóng vai ác đồng nghĩa với việc họ sẽ bị khán giả "ghét Với từng nhịp đập của trái tim, tín hiệu điện sẽ lan truyền từ trên đỉnh cho đến đáy tim. Những dòng điện này tuy rất nhỏ (khoảng 1 phần nghìn Volt) nhưng lại có thể dò thấy được các cực điện ở những vị trí như chân, tay và ngực của bệnh nhân, sau đó truyền đến máy ghi. Trái tim của bạn đập hơn 100.000 lần mỗi ngày, cứ mỗi phút trôi qua, nó bơm hơn 5 lít máu đi khắp cơ thể. Dù là một trong những cơ quan bền bỉ nhất, nhưng không giống như da và xương, tim có khả năng tự phục hồi rất hạn chế. Thế nên nếu vì một lí do nào đó khiến cơ quan này bị hư hại nặng thì chỉ có một giải pháp là thay thế nó. 1. Trái Tim Vai Phản Diện (Tên bản cv: Nhân vật phản diện người yêu) Tác giả: Hội Đường Số chương: 72c Thể loại: Hiện đại, xuyên sách, thanh xuân vườn trường CP: Mạnh … Đọc từ đầu Đọc mới nhất Nội dung Chị nhà xuyên không vào cuốn tiểu thuyết mang tên với vai trò là một ác nữ phản diện có tâm cơ muốn đánh cắp "trái tim" của anh nhà và bán nó cho các nước khác. Cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp nhau nữa nhưng nào ngờ "oan gia ngõ hẹp" chị lại gặp phải anh nhà trong một đêm đẫm máu. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Cô gái ngoan ngoãn Mạnh Nịnh xuyên vào một tiểu thanh xuân vườn trường, trở thành nữ phụ pháo hôi, không chỉ nhận cơm hộp sớm mà cả ngày cũng chỉ biết ăn chơi, không học hành không nghề nghiệp, thường xuyên bắt nạt người em phản diện của mình, đã thế — gu thẩm mỹ còn có vấn đề mái tóc màu sắc sặc sỡ, đi đường leng keng tiếng khuyên mũi bông tai... Mạnh • cố gắng học tập tiến về phía trước • Nịnh... Sau khi xuyên qua, có người ghé vào tai cô hỏi, "Chị Nịnh, đánh gãy chân phải hay chân trái cậu ta?" Mạnh Nịnh cúi đầu, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của thiếu niên kia — Cậu ta bị đè xuống dưới đất, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh thấu xương. Cô giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, không để ý tới đôi chân đang phát run của mình, giả bộ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Các cậu về trước làm bài tập đi, chuyện này để tôi xử lý là được rồi." Đám đông chưa từng động tới sách vở... Nội Dung Truyện Trái Tim Vai Phản Diện Văn ánCô gái ngoan ngoãn Mạnh Nịnh xuyên vào một tiểu thanh xuân vườn trường, trở thành nữ phụ pháo hôi, không chỉ nhận cơm hộp sớm mà cả ngày cũng chỉ biết ăn chơi, không học hành không nghề nghiệp, thường xuyên bắt nạt người em phản diện của mình, đã thế — gu thẩm mỹ còn có vấn đề mái tóc màu sắc sặc sỡ, đi đường leng keng tiếng khuyên mũi bông tai...Mạnh • cố gắng học tập tiến về phía trước • Nịnh...Sau khi xuyên qua, có người ghé vào tai cô hỏi, "Chị Nịnh, đánh gãy chân phải hay chân trái cậu ta?"Mạnh Nịnh cúi đầu, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của thiếu niên kia —Cậu ta bị đè xuống dưới đất, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh thấu giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, không để ý tới đôi chân đang phát run của mình, giả bộ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Các cậu về trước làm bài tập đi, chuyện này để tôi xử lý là được rồi."Đám đông chưa từng động tới sách vở... Mạnh Nịnh hiểu ý tứ của Khương Diễm. Cô trầm mặc vài giây, thấp giọng nói, "Tôi biết rồi."Mấy hôm nay cô đã quá ngây thơ rồi, đã biết rõ nguyên chủ làm nhiều chuyện không tốt với cậu trước đó, vẫn còn muốn cải thiện mối quan hệ giữa bọn thể khiến cho hận thù của Khương Diễm đối với những điều cô từng gây ra với cậu tiêu tan, đối với hai người mà nói cũng đã là kết quả tốt dù trong lòng cậu vẫn chán ghét cô, về sau cậu trở thành nhân vật phản diện quyền thế ngập trời đi chăng nữa, cậu cũng không thể tìm cô để gây chuyện, như vậy chưa đủ tốt hay đến cùng, cậu cũng không phải tiểu Thán tử của cô, giữa bọn họ cũng không có tình cảm gì, hiện tại cậu không cần sự giúp đỡ của cô, bọn họ nên phân rõ giới mắt Mạnh Nịnh run rẩy, khóe môi khẽ nhếch, thần sắc trắng bệch, cười so với khóc còn khó coi hơn. Khương Diễm mím môi, đưa balo và túi đựng bút qua cho cô, nhanh chóng xoay người, cũng không nhìn cô nữa.*Tối qua mất ngủ, hôm nay Mạnh Nịnh đi học có chút thất nhân cô mất ngủ, ban đầu là vì Khương Diễm, sau đó nghĩ ngợi lung tung lại trở thành sợ hãi và lo nói cô không đọc quyển truyện này lần nào, coi như một chữ cô cũng không đọc thì cô cũng cảm thấy ít nhiều nội dụng cốt truyện đã thay cô vẫn sợ hãi, nhất là – nếu Mạnh Nịnh trong sách thật sự không phải tự sát thì sao?Nếu nguyên chủ thật sự không phải tự sát, trước mắt cô chỉ có thể đi được bước nào tính bước đó, bây giờ cô cũng chưa cảm nhận được bên cạnh có người nào chán ghét cô đến mức muốn giết chết cô nữa, kết hợp với phản ứng của bố mẹ nguyên chủ, có thể nhìn ra, kỳ thực, tình cảm của bọn họ đối với đứa con gái ruột này cũng không phải sâu đậm gì, chỉ cần vài nhân tố bên ngoài cũng có thể khiến cho cái chết của cô trở nên không minh nhân tố bên ngoài này, chắc chắn là không đơn Nịnh còn đang suy nghĩ, Hồ Viện đột nhiên vỗ vai cô, khiến cô giật mình suýt nữa nhảy dựng Viện cũng bị phản ứng của cô dọa sợ, nhỏ giọng hỏi, "Cậu ngẩn người nãy giờ rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?"Mạnh Nịnh theo bản năng xoa vị trí tim trong lồng ngực, vừa định nói chuyện, đột nhiên nghĩ tới một chi tiết, nguyên chủ chết tại tiệc sinh nhật mười tám tuổi của bộ học sinh trường Thịnh Dương đều tới tham dự sinh nhật cô, còn có Tống Tinh Thần. Trước mắt, người cô quen biết cũng chỉ có Tống Tinh Thần thuộc danh môn quý tộc, là người thừa kế Tống nên, rất có khả năng, người giết chết nguyên chủ hiện tại còn chưa xuất hiện, hẳn là cô vẫn chưa đắc tội người thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhẹ giọng hỏi Hồ Viện, "Cậu có biết tại sao tớ và anh cậu lại quen biết nhau không?"Hồ Viện nghĩ nghĩ, nói ra, "Hình như có một lần, anh ấy đánh nhau với người khác bị thương, chính cậu đã cứu anh ấy."Dừng một chút, lại nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh, "Cậu không nhớ sao."Trên mặt Mạnh Nịnh trắng bệch, cười cười, "Cũng đã qua lâu rồi, tớ cũng không nhớ rõ Viện không nghĩ nhiều, Mạnh Nịnh luôn không để bụng anh trai cô, chuyện hơn một năm trước, không nhớ rõ cũng là chuyện bình chiều, thời tiết trở nên âm u cuối của lớp chín là tiết học đàn dương cầm, học cùng với lớp nâng cao của khoa học, Mạnh Nịnh chuẩn bị đi thăm Tiểu Bạch, đơn giản thu xếp sách vở vào balo, cùng Hồ Viện đi tới phòng phòng học một đoạn, bên trong truyền tới tiếng dương cầm dễ nghe, còn có tiếng vỗ tay và huýt sáo. Đến cửa, Mạnh Nịnh thấy Hứa Nhiên đang đánh đàn, ngồi cạnh là Tống Tinh Thần, sau lưng còn có nam sinh của hai mắt các nam sinh trong phòng hiện chỉ có người trước mặt dung mạo như thiên tiên, đa tài đa nghệ, hoàn toàn không chú ý tới hai nữ sinh mới vào Viện ghé sát bên tai Mạnh Nịnh hỏi, "Hứa Nhiên thực sự là chị họ cậu?"Mạnh Nịnh chần chừ hai giây, gật đầu, "Ừ."Hồ Viện cẩn thận quan sát một chút, có vẻ đau lòng, "Tớ cảm thấy khuôn mặt cậu cũng rất xinh xắn, có điểm giống với Hứa Nhiên, nhưng sao người ta da trắng nõn nà, còn cậu lại xanh xao vàng vọt, còn gầy đến vậy chứ?"Mạnh Nịnh, "..."Hừ, cô cũng từng có làn da trắng nõn nà, là một đại mỹ nhân tiêu chuẩn rằng không biết đời này còn có thể dưỡng lại như cũ không, nhưng cô sẽ cố gắng tận dù đời trước cô xinh đẹp, nhưng vẫn không có nhiều bạn cho lắm. Bởi vì bất kể cô học ở đâu, bố mẹ đều sẽ tìm lãnh đạo nói chuyện, sau đó các thầy cô sẽ nói lại với các bạn rằng thân thể cô không tốt, không nên để cô hoạt động quá nên, cô xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng trong mắt bạn cùng lứa tuổi cũng chỉ là như búp bê sứ tinh xảo dễ vỡ, không ai dám chạm vào, cũng không ai dám tiếp cận cũng chính là nguyên nhân từ nhỏ đến lớn cô không có bạn bè, trong hiện thực giống như chỉ có bạn cùng bàn là luôn ở bên mẫu giáo đến lớp mười một, cô ra đi, bạn cùng bàn đều là một người, không Nịnh đột nhiên phát hiện, cô đã không thể nhớ nổi tên bạn cùng bàn, diện mạo trong đầu thậm chí cũng trở nên mơ gắng nhớ thêm một lát, vẫn là không nhớ Nịnh thở dài một hơi. Thôi, cũng là chuyện của đời trước, sớm đã trôi lớp tổng cộng bốn mươi người, trong phòng học có hai mươi cây đàn, hai người một lần tập, tự mình chọn vị thân Hồ Viện ở lớp nâng cao, hai người vẫn luôn tập cùng nhau giờ dương Nịnh đứng ở góc phòng học, nhìn Khương Diễm ngồi một góc hẻo lánh phía xa, vị trí bên cạnh còn vừa tiến lên vài bước đã thấy cậu ngẩng đầu lên nhìn Diễm nhìn cô, đôi mắt híp lại, thần sắc hơi tối, ở trong mắt Mạnh Nịnh chính là trần trụi uy lòng Mạnh Nịnh tự cổ vũ mình, cậu hại cô mất ngủ, bây giờ cô ngồi cạnh một chút thì có sao rời mắt, bước nhanh qua, ngồi ngay bên cạnh diện hai người là hai nam sinh lớp nâng cao, một người trong đó đang làm bài tập quét mắt qua bọn họ, lập tức đặt bút xuống, khuỷu tay chọc người bạn ngồi cùng."Tớ đột nhiên phát hiện, Mạnh Nịnh lớp chín và Khương Diễm lớp mình đúng là một đôi trời sinh, một người thì xấu, một người kì lạ, một người thành tích lúc nào cũng kém, người kia thì đứng đầu, được cái đều trông như ở tầng lớp dưới xã hội vậy..."Lời nói cậu ta còn chưa xong đã bị người bên cạnh bịt miệng lại, "Cậu nói nhỏ thôi được không? Nói Khương Diễm còn được, cậu nói Mạnh Nịnh làm gì? Ngứa da muốn bị côn đồ đánh à?""Nhắc tới Khương Diễm, cậu có phát hiện hai ngày nay cậu ta toàn mặt áo lông hàng hiệu không? Rõ ràng tuần trước vẫn mặc đồ năm ngoái, nghèo đến mức cũng chỉ có thể mặc đồ mỏng manh mùa đông... Cậu nói xem, liệu có phải cậu ta ở ngoài làm công việc không muốn người khác biết không?""Gì mà công việc không muốn người khác biết?"Nam sinh nháy mắt ra hiệu giải thích, "Điều này mà cậu cũng không biết sao? Trai bao, chưa nghe bao giờ sao? Tuy rằng tính cách Khương Diễm quái gở âm trầm, nhưng lớn lên lại có khuôn mặt đẹp, tuy hơi gầy nhưng da thịt có vẻ mềm mại, rất nhiều bà cô lớn tuổi đều thích loại đó..."Nghe được đề tài bọn họ đang nói, những nam sinh khác lớp nâng cao cũng vây Nịnh tức đến phát run, liếc trộm Khương Diễm một cúi đầu đọc sách, vẻ mặt lạnh lùng mà chuyên chú, giống như người họ đang nhắc tới không phải là Nịnh đứng lên, chiếc ghế tạo với mặt đất một thanh âm chói tai, thu hút sự chú ý của nhiều người trong lạnh lùng nhìn một đống nam sinh đang hội tụ một chỗ kia, "Nói đủ chưa?"Mấy nam sinh thấy cô nổi giận, vội vàng trở lại vị trí của Nịnh thở ra một hơi, còn may là danh tiếng học sinh hư của nguyên chủ có tác không để ý chân mình đã như nhũn ra, đi thẳng đến bên cạnh nam sinh tung tin đồn linh tinh về Khương Diễm, đóng quyển sách cậu ta lại, cúi đầu nhìn tên viết trên bìa đập càng lúc càng nhanh, nhưng trên mặt cô vẫn trấn định như cũ, giọng nói lạnh lùng, "Quý Dương? Chẳng lẽ chưa ai nói với cậu rằng cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung sao?"Quý Dương không nghĩ đến Mạnh Nịnh sẽ đột nhiên tìm mình gây phiền toái, ngừng hai giây, đứng lên nhìn cô từ trên xuống phải chỉ là một nữ sinh thôi hay sao? Không có đám côn đồ kia che chở thì cô là cái gì chứ?Còn kiêu ngạo cái gì, cậu ta không tin, đường đường là một nam nhân lại không thể đánh lại khí giữa hai người như đã giương cung bạt mặt Khương Diễm có một tia lệ khí, con ngươi đen gắt gao nhìn chằm chằm Quý Dương, tay nắm chặt thành lúc này, nam sinh lớp chín xuất hiện ở cửa phòng bạn ngồi trên Mạnh Nịnh bước vào, thấy ánh mắt nam sinh kia vô cùng không tốt, lập tức lớn tiếng hét lên, "Cậu có phải thừa dịp lớp tôi không có ai ở đây bắt nạt chị Nịnh thân yêu của chúng tôi phải không? Mau gọi đại ca tới đây, cậu đang tìm đường chết rồi!"Quý Dương hiểu được đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt, thấy viện quân của đối phương đến, nhanh chóng cười làm hòa, "Chị Nịnh, em sai rồi."Nắm đấm của Khương Diễm chậm rãi buông ra, cúi đầu tiếp tục đọc Nịnh chờ toàn bộ nam sinh lớp chín đã vây hết lại quanh mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, chân cũng không run nữa, bình tĩnh nói ra, "Người cần cậu xin lỗi không phải chỉ có mỗi tôi."Quý Dương, "..."Cho nên, lần này là Mạnh Nịnh ra mặt thay Khương Diễm?Mặc kệ thế nào, cậu ta chỉ có thể bày ra vẻ mặt thảm thiết, "Chị Nịnh, em thật sự sai rồi, về sau sẽ không dám nói bậy nữa, cũng không tùy tiện bịa đặt chuyện về bất kì ai, em xin thề!"Mạnh Nịnh còn chưa kịp mở miệng, cậu bạn bàn trên của cô đã nhìn nam sinh lớp nâng cao trong phòng, mặt đầy kiêu ngạo không biết ngại nói, "Mấy người học lớp nâng cao cũng đừng nghĩ rằng mình giỏi hơn ai! Thành tích của chị Nịnh đã tiến bộ hơn rồi, hiện tại sách tiếng anh cũng đọc được. Các người chờ xem, sớm muộn cũng có ngày thành tích của chị Nịnh vượt qua các người."Không có gì bất ngờ xảy ra, cậu ta thu lại được ánh mắt khinh thường, trào phúng từ toàn bộ học sinh lớp nâng cao, còn có chính bạn học cùng lớp...Mạnh Nịnh, "..."Vốn là vừa rồi cậu bạn bàn trên che chở cho cô, cô cảm thấy rất cảm động, hiện tại cô chỉ muốn làm cho cậu ta biến mất ngay tại dương cầm kết thúc, Mạnh Nịnh ôm balo vào ngực vội vàng chạy ra khỏi phòng Nhiên và Tống Tinh Thần cùng nhau về lớp thu dọn đồ lại chỗ ngồi của mình, Hứa Nhiên nhìn thấy ba cái ô trong ngăn bàn, đột nhiên nhớ tới sáng sớm, lúc ra ngoài, chú Trương bảo hôm nay khả năng sẽ mưa, đưa cho cô ba chiếc Nịnh và Khương Diễm đều đã đi học, ông đưa hai chiếc ô cho cô, nhờ cô mang cho bọn Nhiên nghĩ ngợi, đi đến trước bàn Khương Diễm, đặt xuống bàn cậu hai chiếc ô một trắng một đen, "Ô của cậu và Mạnh Nịnh."Cô nghĩ, không phải cô quên đưa ô cho Mạnh Nịnh, mà là cô đưa hai cái cho Khương Diễm. Còn về phần Khương Diễm có đưa cho Mạnh Nịnh hay không – không phải chuyện của cô nữa.*Mạnh Nịnh bảo lái xe không cần chờ mình, đến lúc về cô sẽ tự về, sau đó xuống mới đến cửa bệnh viện, trời bắt đầu mưa như trút Nịnh nhanh chóng chạy vọt vào, đứng dưới mái hiên bệnh viện, trước mắt đều bị màn mưa trắng xóa bao phủ, cúi đầu mở cặp sách, không có ô bên nghĩ, đợi lát nữa xong sẽ gọi lái xe tới đón Nịnh chào hỏi y tá trực ban, đi thẳng vào tìm Tiểu Bạch ở phòng đơn, bên trong có đủ các loại đồ chơi và đồ ăn cho mèo, cái gì cũng có, tương đương với đãi ngộ dành cho bệnh nhân phẫu thuật, Tiểu Bạch phục hồi rất tốt, hiện đã có thể đi lại chậm rãi, chân sau cũng không nhìn ra từng bị gãy Nịnh đẩy cửa vào, sớm đã nghe thấy tiếng của Tiểu Bạch, nó chạy lại đến bên chân cô, cào nhẹ móng vào ống quần ôm nọ dậy, Tiểu Bạch ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dụi đầu vào trong lòng cô, có chút Nịnh đóng cửa lại, ngồi xuống trên sofa, đặt Tiểu Bạch trên đùi, khẽ xoa đầu nó, Tiểu Bạch thỏa mãn nheo mắt lại, thoải mái kêu vài Nịnh cong môi, nhẹ giọng nói, "Quả nhiên vẫn là mèo con đáng yêu nhất."Dừng một lát, cô lại nhớ tới Tiểu Thán Tử của mình. Cũng không biêt sau khi cô chết, nó có ngoan ngoãn ăn cơm vận động như trước nữa như biết được cảm xúc của cô, mèo trắng ngồi dậy, dùng đầu cọ cọ vào cằm Nịnh sờ sờ bé con, "Tiểu Bạch, dù sao hiện tại chị cũng có em rồi. Ai thèm quan tâm cái người tính tình kém, còn vui buồn thất thường không đáng yêu kia, đúng không?"Tiểu Bạch, "Meo~"Mạnh Nịnh nhếch khóe môi, "Tiểu Bạch, em đang nói dối, vẫn đang khuyên chị không nên so đo với cậu ta đúng không?"Tiểu Bạch, "Meo~"Mạnh Nịnh vẫn gật đầu, "Được rồi, chị không so đo với cậu ta, cậu ta dù sao cũng là em trai..."Lời cô còn chưa nói xong, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài, cô ngẩng đầu, nhìn đến đôi mắt mãnh liệt tràn đầy hàn ý Nịnh, "..."Tác giả có lời muốn nói Mạnh – mạnh miệng – Nịnh Cậu vốn là em trai chiếm tiện nghi của tôi!Diễm Diễm bình tĩnh nhìn cô...Phía dưới tỉnh lược một ngàn chữ không thể miêu ta ^^Mạnh – hữu khí vô lực – Nịnh Hu hu hu tôi là em trai cậu. Văn ánCô gái ngoan ngoãn Mạnh Nịnh xuyên vào một tiểu thanh xuân vườn trường, trở thành nữ phụ pháo hôi, không chỉ nhận cơm hộp sớm mà cả ngày cũng chỉ biết ăn chơi, không học hành không nghề nghiệp, thường xuyên bắt nạt người em phản diện của mình, đã thế — gu thẩm mỹ còn có vấn đề mái tóc màu sắc sặc sỡ, đi đường leng keng tiếng khuyên mũi bông tai...Mạnh • cố gắng học tập tiến về phía trước • Nịnh...Sau khi xuyên qua, có người ghé vào tai cô hỏi, "Chị Nịnh, đánh gãy chân phải hay chân trái cậu ta?"Mạnh Nịnh cúi đầu, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của thiếu niên kia —Cậu ta bị đè xuống dưới đất, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh thấu giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, không để ý tới đôi chân đang phát run của mình, giả bộ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Các cậu về trước làm bài tập đi, chuyện này để tôi xử lý là được rồi."Đám đông chưa từng động tới sách vở... Mạnh Nịnh trút hơi thở cuối cùng trong phòng bệnh, để lại cha mẹ, anh trai yêu quý mình nhất và con mèo con đã bầu bạn bấy lâu nay. Có một gia đình hạnh phúc nhưng lại sống trong một thân thể không khỏe mạnh lại là một sự giày vò mà chết đi có khi lại là sự giải thoát cho cả bản thân và gia đình. Hy vọng đời sau cô có thể khoẻ mạnh hơn để có thể học hành, sinh hoạt và có nhiều bạn bè. Không phải chờ lâu, dù không hẳn là đời sau nhưng Mạnh Nịnh lại có thêm một cơ hội sống tiếp trong thân xác một cô gái cùng tên, cùng tuổi với mình. Chờ đã! Tình huống có vẻ hơi giống trong quyển tiểu thuyết của cô bạn cùng lớp mà cô xem lướt qua. Hoá ra cô xuyên sách rồi! Nhưng… nhân vật mà cô xuyên qua lại còn thảm hơn đời trước của cô vừa không có thân thể khoẻ mạnh, lại còn không được cha mẹ yêu thương! Cô bé Mạnh Nịnh hiền lương dịu dàng bỗng chốc xuyên sách, trở thành Mạnh Nịnh phản nghịch, một nữ phụ pháo hôi trong truyền thuyết. Kể ra, lai lịch của nguyên chủ cũng khá đáng thương. Cô là nhị tiểu thư của Hứa gia nhưng bị người giúp việc trong nhà đánh tráo với Khương Diễm, con trai của bà ta. Sau đó cô bị đưa về một gia đình nghèo ở nông thôn miền núi, từ nhỏ là nạn nhân của bạo lực gia đình. Đến khi sự việc bại lộ, cô được đón về lại Hứa gia nhưng đã không thể nào giống được với người chị Hứa Nhiên được yêu thương sống trong nhung lụa từ bé. Chẳng những thế, cô còn phải sống chung với Khương Diễm, do mẹ cô sống cùng cậu nhiều năm cũng có tình cảm, không nỡ đuổi cậu ra đi. Ký ức về nguyên chủ của Mạnh Nịnh gói gọn trong lần đọc vội và những giấc mơ bất chợt mà cô cũng không thể kết nối được nội dung với nhau. Mạnh Nịnh vì ám ảnh tuổi thơ và sự lạnh nhạt của gia đình mới mà càng trở nên phản nghịch ngông cuồng. Cô chống đối với tất cả mọi người và đặc biệt là tìm cách bắt nạt để trả thù Khương Diễm. Đến cuối cùng, cô c hết đi mà không ai rõ thật sự là cô t ự t ử hay bị Khương Diễm g iết c hết. Chỉ biết là những ngày tháng đối nghịch với nhau đã làm cho mối quan hệ của cả hai không thể vãn hồi. Khương Diễm cũng từ một thiếu gia trở thành ác ma, hai tay vương đầy máu và tội ác. Dường như trong quyển tiểu thuyết đọc được, cậu cuối cùng vì g iết c hết ai đó, phải ngồi tù 4 năm, sau khi ra tù lại trở mình thành công, rồi cuối cùng cũng chẳng hiểu vì sao lại t ự t ử trước một ngôi mộ nào đó. Những ký ức vụn vỡ đó cứ như sợi dây thừng bóp chẹt trái tim yếu đuối của cô. Đối mặt với một Khương Diễm tuổi 17 lạnh lùng xa cách nhưng vẫn còn chưa biến chất, cô dường như cảm thấy có lỗi. Những việc tàn ác mà cậu làm sau này có lẽ là vì những ngày tháng bị cô nhục nhã, có lẽ chỉ vì kháng cự trước những trái ngang của cuộc đời. Dù sao cô cũng sẽ c hết, có thể nào đời này lại cứu rỗi được một tâm hồn hay không? Nếu cô đối xử tốt hơn với cậu, liệu cậu có thể sống tốt hơn không? Mạnh Nịnh vì thế tìm mọi cách đối xử tốt với Khương Diễm. Nhưng vì mâu thuẫn giữa hai người quá sâu làm cho cô càng đến gần thì Khương Diễm càng đề phòng và tránh xa. Rồi từ từ, vì Mạnh Nịnh dù sống trong thân xác của nhị tiểu thư Hứa gia nhưng lại có ký ức của cô bé Mạnh Nịnh hiền lành học giỏi, nên những thay đổi từ phía cô ngày càng làm cho những người khác để tâm và cũng thay đổi cái nhìn về cô. Trong đó có cả Khương Diễm và cả gia đình cô. Khương Diễm từ việc tránh xa lại dần dần trong vô thức tiến đến gần cô. Cậu vẫn lạnh nhạt, gắt gỏng nhưng lại nghe lời cô vô điều kiện. Chỉ là, đôi lúc cậu lại tủi thân, buồn phiền và lại quay trở về cáu gắt trước những câu nói “sát phong cảnh” của Mạnh Nịnh. “Mình có thể có một điều ước không? Mình ước cậu đời này sống an yên, vui vẻ” … Vì sao không phải là mình và cậu? “Cậu sẽ mãi là em trai tốt của mình.” … Ai muốn làm em cậu chứ? “Đây là bánh quy mình làm tặng cậu. Cậu có thích không? Còn có cả phần cho các bạn cậu nữa. Cậu chia cho mọi người nhé”. … Ai mượn cậu làm cho cả mọi người? … Vì sao không phải chỉ tốt với mình tôi? … Vì sao cả kiếp trước, cả kiếp này cậu đều thích Tống Tinh Thần? Họ cứ một có tình, một vô ý như thế mà trải qua gần hết thời cấp ba. Cho đến khi Mạnh Nịnh càng lúc càng thấy sự thay đổi từ phía cậu và những biến chuyển trong nội tâm của cô. Cô chợt vui khi cậu gần bên, chợt buồn khi thấy những nữ sinh khác vây quanh cậu. Cô hốt hoảng gạt ra khi cậu mượn men say ôm chầm lấy cô. Nhưng rồi lại cảm thấy vòng tay của cậu thật ấm áp. Ở bên cậu là một sự hưởng thụ chứ không phải là một sự cố gắng. Thế là họ thành đôi. Một Khương Diễm kiệm lời nhưng biết quan tâm chăm sóc, một Mạnh Nịnh dù thân thể có phần yếu ớt nhưng lại hồn nhiên trong sáng là một sự kết hợp đẹp đẽ ở vườn trường. Họ ở bên nhau, vượt qua những trò bẩn ganh ghét của Hứa Nhiên, bỏ ngoài tai những lời chì chiết của ba Mạnh Nịnh và hứa với nhau cùng đến học tại đại học A, cùng nhau viết tiếp một đoạn tình yêu vườn trường và bên nhau mãi về sau. Nhưng rồi mọi thứ dần thay đổi nhiều hơn so với quyển tiểu thuyết cô từng đọc. Lục Nhan Thanh trở về nước sớm hơn dự kiến. Theo cốt truyện, đây là vị hôn phu của cô, nhưng lại yêu Khương Diễm đến điên cuồng và sau này, khi Khương Diễm rời khỏi nhà họ Hứa, là hắn đã thoả hiệp hết những đòi hỏi máu lạnh của Khương Diễm làm con đường hắc hoá của cậu càng không lối thoát. Hay cô lại là thể loại nữ phụ xuyên sách rồi lại được cho siêu năng lực, có thể “bẻ cong thành thẳng”? Đời này, khi Khương Diễm đã thích cô rồi, liệu mọi việc có trở lại giống trong sách không? Liệu tình cảm của cô có đủ lớn để thay đổi đại cuộc? Những giấc mơ đẫm nước mắt mà cô không tài nào xâu chuỗi lại mang ý nghĩa gì? Rốt cuộc vì sao cô c hết? Vì sao Khương Diễm t ự t ử? Sự xuất hiện và thay đổi tính cách hoàn toàn của Lục Nhan Thanh hay cả anh trai cô, Hứa Dịch sẽ mang đến điều gì mới cho cuộc sống của Mạnh Nịnh sau khi xuyên sách? Mời các bạn đọc tiếp để tìm câu trả lời nhé. “Trái tim vai phản diện” là một bộ thanh xuân vườn trường được viết trộn lẫn giữa hơi thở thanh xuân của những cô cậu học trò với những tình tiết quen thuộc như giải đề, luyện thi, thương thầm, yêu lén, đố kỵ, ganh ghét, và những bí ẩn từ cuộc sống này, khi không chỉ cô xuyên sách mà dần dần càng có nhiều nhân vật có vẻ như có ký ức về tấn bi kịch trên trang sách. Chính sự đan xen này làm cho diễn biến câu chuyện càng thêm cuốn hút khi Mạnh Nịnh đang cố ngăn chặn kết cục cũ xảy ra một lần nữa, mà cô không thể biết những nhân vật còn lại đang muốn gì và sẽ hành động ra sao. Mình không phải là người hay đọc thể loại xuyên sách nhưng câu chuyện này theo mình đánh giá có nội dung khá hấp dẫn và tình cảm của cặp đôi chính cũng ngọt ngào, ấm áp, mặc dù con đường “xóa nghèo” của Khương Diễm khá “vi diệu”, nhưng vì anh là nam chính nên nhan sắc hơn người và tài năng vượt bậc, làm giàu cấp kỳ cũng là điều dễ hiểu. _____ “…” Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc Khang Vy *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết Mạnh Nịnh quay lưng lại với Khương Diễm, không nhìn thấy biểu tình trên mặt cậu, lá gan cũng lớn hơn. Vừa cô còn định nói lại cậu, rõ ràng chính cậu gọi cô tới học… nhưng ngẫm lại, thôi, lần trước cô còn nói lung tung về cậu trước mặt Tiểu Bạch là cô không đúng, hôm nay bỏ qua, không tính toán nữa ôm sách đến bàn học, có hai ghế ngồi, Mạnh Nịnh kéo ra một cái, ngồi xuống, giống như học sinh ngoan ngoãn nghe lời thầy cô Nịnh đặt sách xuống bàn, vừa định lấy lòng thay thầy giáo Khương Diễm kéo ghế ra thì thấy một cánh tay vươn tới, lôi ghế cách rất Nịnh, “…”Xa như vậy thì dạy thế nào?Trong lúc cô còn bận suy nghĩ, Khương Diễm ném một quyển sách lại, giọng lạnh lùng, “Trong vòng hai tiếng phải làm xong.”Toàn bộ quá trình cũng không liếc nhìn cô một Nịnh cúi đầu nhìn quyển sách cậu vừa ném tới, chỉ thấy trên bìa ghi sách luyện tập dành cho học sinh tiểu học.”“…”Mạnh Nịnh muốn nói trình độ cô không đến nỗi kém học sinh tiểu học!!!Đời trước cô cũng xem như là học bá, chỉ vì thân thể yếu ớt nên chỉ biết học và học, tiểu học đã học xong kiến thức sơ trung, sơ trung thì học xong của cao trung, lên tới cao trung thì cô đã học kiến thức của đại lặng vài giây, cô khó khăn mở miệng, “…Vậy nếu tôi gặp phải bài khó thì thế nào?”Khương Diễm rũ mắt nhìn quyển sách trong tay mình, thần sắc thản nhiên, “Sẽ không.”Mạnh Nịnh trừng mắt, ừ’ một tiếng, mở trang đầu tiên định làm chợt nhớ ra mình không mang bút xuống. Cô liếc mắt, nhẹ nhàng gọi tên cậu, “Khương Diễm?”Động tác lật trang của Khương Diễm ngừng lại, đôi mắt híp lại, ánh mắt dừng trên mặt cô. Thần sắc thiếu niên có chút không kiên nhẫn, giống như muốn lập tức ném cô ra Nịnh mím môi, tốt nhất vẫn là tự về phòng lấy bút thôi.“Tôi về phòng lấy đồ…”Cô vừa định đứng dậy, một chiếc bút đen được đưa tới trước mặt. Bàn tay cầm bút trắng bệch, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lộ ra mạch máu màu xanh Nịnh nhận lấy chiếc bút, nói cảm ơn rồi ngồi xuống nghiêm túc làm bài Diễm cúi đầu tiếp tục đọc sách, trong lòng lại có cảm xúc khó tả khiến bản thân cậu thấy vô cùng khó chịu. Hơi liếc mắt, ánh mắt không tự chủ rơi vào trên người Mạnh nữ vừa tắm rửa xong, mái tóc vẫn còn ướt, dưới ánh sáng, lông tơ trên mặt như hiện lên rõ ràng, cả người xinh đẹp mà điềm Diễm không biết cô có phải là cố ý ngụy trang thành bộ dạng như bây giờ hay không, hay cô thực sự quên sạch những điều đã làm trước bản năng, cậu nghĩ rằng có nguy hiểm, cũng không muốn mình có bất kì mối quan hệ nào với người con gái này, nhưng mỗi lần, đến cuối cùng lại…Chỉ vì cậu tham luyến thế giới lạnh băng này đã ban tặng cho mình một tia sáng ấm áp, do đó đã đẩy chính bản thân mình vào hoàn cảnh vạn kiếp bất ra hôm nay cậu không nên gọi cô qua Nịnh viết liền một lúc mười trang, xong xuôi, cô đặt bút xuống, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay Nịnh vụng trộm nhìn Khương Diễm, chẳng biết lúc nào cậu đã ngồi quay lưng về phía cô, tấm lưng thẳng tắp, tóc đen mềm đột nhiên nhớ tới Tiểu Bạch và cả Tiểu Thán Tử, còn muốn sờ tóc Khương Diễm một thể Khương Diễm ngày càng cứng ngắc, cho tới khi cậu suýt không nhịn được muốn đứng dậy rời đi, ánh mắt sau lưng kia mới thu lại.*1h rưỡi Diễm khép lại quyển sách trong tay, đứng lên, xoay người vào phòng tắm, liếc mắt về phía quyển sách trên bàn không phải của là Mạnh Nịnh lúc về phòng đã quên không cầm niên yên lặng nhìn quyển sách kia, môi mím thành một đường thẳng, đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, nhìn không rõ cảm xúc bên trong, không biết đang suy nghĩ điều lúc sau, cậu cầm lấy quyển sách, xoay người ra khỏi ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, bên ngoài truyền tới giọng nói đè nén của một nam một nữ.— Là Trình Tuệ Văn và Hứa Văn Thanh đã trở về“Hứa Văn Thanh, tôi bảo ông ngày mai về mà không nghe, còn gấp gáp trở về trong đêm, cho ông mệt chết luôn.”“Lâu rồi không gặp, bà không nhớ tôi sao? Lại nói, lâu vậy rồi tôi không về nhà, nhân cơ hội này sáng sớm mai trước khi Nhiên Nhiên đi học, cùng nó ăn sáng, sau đó ông xã lại cùng em đến công ty.”“Ông… Buông tôi ra đi, nửa năm nay có phải ăn đồ nước ngoài lại béo lên đúng không? Không chỉ có tôi sắp bị ông ép cho không thở nổi, sofa cũng sắp bị ông làm cho sập rồi.”Hứa Văn Thanh đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngồi dậy, nhàn nhạt hỏi, “Đúng rồi, cũng đã nửa năm, chuyện của đứa trẻ kia sao rồi?”Trình Tuệ Văn, “Tính tình Nịnh Nịnh bây giờ so với trước khi ông ra nước ngoài đã tốt hơn rồi.”Hứa Văn Thanh, “Tôi không phải hỏi chuyện nó, chuyện tôi hỏi là đứa con của bảo mẫu kia.”Trình Tuệ Văn nhíu mày, “Cái gì mà con của bảo mẫu? Ông với nó có mười mấy năm làm bố con, một chút tình cảm ông cũng không có sao?”Htv lạnh lùng a’ một tiếng, “Con gái của Hứa gia bị một bảo mẫu thấp hèn bán đến một ngọn núi mười mấy năm, chúng ta lại nuôi con trai của cô ta lớn đến bây giờ, coi như tôi đã tận lòng lắm rồi, bà còn muốn tôi có tình cảm với nó?”Trình Tuệ Văn thở dài một hơi, “Chuyện xảy ra cũng không phải lỗi của nó, hay là như vậy đi, chờ nó học xong đại học, chúng ta cho nó một vị trí tốt trong tập đoàn…”Chưa đợi bà nói xong, Hứa Văn Thanh đã không kiên nhẫn cắt lời, “Đến cùng thì trên người nó vẫn chảy cùng dòng máu hèn hạ bỉ ổi của bảo mẫu kia… Hơn nữa, nó cũng không phải người Hứa gia, chắc chắn sẽ có tâm tư riêng, cho nó làm trong tập đoàn Hứa gia, ai mà yên tâm nổi.”Không để Trình Tuệ Văn có cơ hội, ông khoát tay, tiếp tục nói, “Chuyện này tôi đã quyết định rồi, chờ nó tốt nghiệp cao trung xong, tôi sẽ bắt nó chuyển ra ngoài. Về sau nó sống hay chết cũng không có quan hệ gì với Hứa gia ta.”Trình Tuệ Văn nâng tay che miệng Hứa Văn Thanh, tức giận, “Nói gì thì nói, ông không thể nói nhỏ chút à? Khương Diễm hiện ở tầng một đấy.”Hứa Văn Thanh kéo tay bà ra, đưa đến miệng hôn một cái, “Trễ thế này, nó chắc đã ngủ rồi, không sao đâu. Hơn nữa nó nghe được thì thế nào, Hứa gia không phải do tôi làm chủ sao?”Trình Tuệ Văn không yên lòng, đứng dậy, đến trước cửa phòng Khương Diễm, lỗ tai dán lên cửa nghe một chút, bên trong không có động tĩnh gì. Bà kéo cửa ra, trong phòng là một mảnh tối tăm, cửa sổ mở rộng, ánh trăng sáng rọi vào, trên giường không có này, Hứa Văn Thanh cũng đi tới, nhìn thấy Khương Diễm không có trong phòng, nhíu mày, “Đứa con hoang này, đêm khuya không ngủ trong phòng, còn chạy đi đâu gây chuyện chứ!”Trình Tuệ Văn hung hăng véo cánh tay Hứa Văn Thanh, “Ông có thể đừng hở một tí là con hoang này con hoang nọ được không, nếu nó trong phòng, nghe được lời nói này của ông thì sẽ thất vọng thế nào chứ!”Hứa Văn Thanh che cánh tay xin tha, “Được được được, phu nhân nói đúng.”Trình Tuệ Văn lại hỏi, “Vậy ông nghĩ xem làm sao để tốt cho Nịnh Nịnh bây giờ?”Nhắc tới Mạnh Nịnh, sắc mặt Hứa Văn Thanh trầm xuống, “Trình Tuệ Văn, bà quá mềm lòng với nó. Nếu là tôi, hư đốn như thế, tôi sớm đã cho người đánh cho một trận, đánh tới gần chết xem còn dám làm càn trước mặt chúng ta nữa hay không?”“Còn nữa, dáng vẻ nó kì quái, đến năm mười tám tuổi, chúng ta coi như chính thức ghi tên nó vào gia phả Hứa gia, mà Lục gia cũng sẽ không cần loại con dâu mất mặt như thế. Con cháu Hứa gia mà không có tác dụng, khác gì con hoang đâu chứ?”Trình Tuệ Văn tức giận phát run, “Hứa Văn Thanh, mặc kệ thế nào, Nịnh Nịnh cũng là con gái tôi mang nặng đẻ đau gần mười tháng, tôi còn nghe được hai chữ con hoang nào thốt ra từ miệng ông, đừng trách tôi không khách khí.”Hứa Văn Thanh thấy Trình Tuệ Văn thực sự bị mình chọc tức, cúi đầu hôn lên trán bà, giọng điệu dịu đi, “Vậy bà phải thay tôi dạy dỗ nó cho tốt.”*Sáng sớm hôm sau, Mạnh Nịnh thu dọn sách vở, tìm thế nào cũng không thấy quyển vở toán của một chút mới nhớ ra hình như hôm trước quên ở phòng Khương Diễm. Cả một tối hôm qua cô cũng chỉ ở phòng cậu học là cậu cho cô hai giờ để làm xong quyển sách, ban đầu cô cảm thấy hai giờ là quá nhiều, kết quả cô phát hiện, dùng suy nghĩ tiểu học để làm bài thực sự là tốn rất nhiều thời gian, nhất là môn văn!!!Mạnh Nịnh đeo balo xuống dưới, vào phòng Khương Diễm. Lúc này, cậu hẳn là đã đi học, hơn nữa cô cũng tuyệt đối không tin cậu sẽ mang sách tới trường, sau đó mang tới lớp đưa cho tìm vài lần trên bàn cậu, cũng không tìm được quyển sách, chỉ cho rằng Khương Diễm không biết đấy là sách của cô, nghĩ là sách của mình nên tiện tay cầm đi Nịnh thở dài, đợi lát đi học lại tới lớp tìm cậu sáng xong, cô và Hứa Nhiên đi cùng một xe đến chạy trên tuyến đường chính, Mạnh Nịnh nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đi qua một ngã tư nào đó, chợt thấy bóng dáng quen thuộcMạnh Nịnh hạ kính xe, quay lại nhìn, chỉ thấy được tên con phố là Giang Dương’.Nhìn đến ba chữ này, trong lòng cô bỗng nhiên lộp bộp vài vốn là một con phố đen’, bên trong có chợ sỉ khổng lồ, còn có vô số quán vỉa hè, lưu manh côn đồ trải rộng khắp nơi. Mấy năm trước chỉ vì các quản vỉa hè không nộp phí bảo hộ, nhiều người đã bị những tên côn đồ này chém cho phải nhập đến hiện tại, con đường này đã trở nên yên bình, bởi vì người đứng phía sau đã sớm đổi thành đại thiếu gia Lục gia – Lục Nhan Lục Nhan Thanh và Khương Diễm quen biết nhau cũng từ Nịnh cố gắng nhớ lại nguyên gốc câu chuyện có nhắc tới chuyện chất cấm, mà nguyên nhân Khương Diễm không học đại học cũng vì nó – sau khi tốt nghiệp cao trung thì bị giam bốn năm tù.

trái tim vai phản diện