truyện nắm lấy tay em

Trả lời bài 3 trang 136 SGK Ngữ văn 11 tập 1. Để soạn bài Một số thể loại văn học: Thơ, truyện tối ưu nhất, Đọc Tài Liệu tổng hợp nhiều cách trả lời khác nhau cho nội dung câu hỏi bài 3 trang 136 SGK Ngữ văn lớp 11 tập 1 như sau:. Cách trình bày 1 * Cùng với sự phát triển của lịch sử của văn học, truyện Cuốn Cẩm Nang Luyện Thi Quốc Gia Ngữ Vӑꞑ 2014 - 2015 này được biên soạn theo cấu trúc đề thi ĐH - CĐ mới nhất của Bộ Giáo dục và Đào tạo. Cuốn sách này được biên soạn theo cấu trúc đề thi ĐH - CĐ mới nhất của Bộ Giáo dục và Đào tạo theo hὶnh thức thi chung Nắm lấy Đôi Tay Tác giả: Pig Thể loại: Truyện teen, thanh xuân vườn trường. Thảo Luận Góp Ý Truyện Nắm Lấy Đôi Tay Nam chính trong băng qua lời nói dối ôm lấy em 2022. Pim Pim, 12 Tháng mười hai 2021, trong diễn đàn: Showbiz [Lyrics] Ngữ Văn 6 u000bTiết 31 (Truyện Cổ tích Trung Quốc) VĂN BẢN Người thực hiện: NGUYỄN VĂN TÂY II. ĐỌC - HIỂU VĂN BẢN: 1.Đọc, tìm hiểu các chú thích : 2.Tìm hiểu văn bản : a) Nhân vật Mã Lương. Hoàn cảnh sống : Cha mẹ mất sớm, tự lao động kiếm sống. Website hỗ trợ giảng dạy và chăm sóc trẻ em www.mamnon.com GIÁO ÁN : LÀM QUEN VĂN HỌC Kể chuyện : " Ba chú heo con" Lớp : Chồi Giáo viên : Hoàng Ngọc Kim Mai Trường : Mầm Non Bán Công Quận 11 I- MỤC ĐÍCH YÊU CẦU : Trẻ hiểu nội dung truyện, nắm được trình tự câu chuyện. Truyện ngắn Người ở bến sông Châu là một truyện ngắn như thế, thấm đượm giá trị nhân văn và tình yêu thương, ca ngợi con người mà đặc biệt là những người phụ nữ. Câu truyện xoay quanh về nhân vật dì Mây. Cô gái trẻ trung xinh đẹp, tóc dì đen dài, óng mượt "Dì đẹp gái nhất làng, có khối trai làng ra bến sông ngó trộm dì mày tắm". Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd. Chuyển ngữ vtmkĐộ dài 31 chươngBeta muadongxaxamGiới ThiệuBàn tay em gầy guộc, anh nắm vào chỉ thấy tay mình cũng chai theo những nốt chai sần của những ngón tay từng rất mềm mại của mắt em từ bao giờ đã là đôi mắt gấu trúc. Anh nhớ, lần đầu tiên gặp mặt, ánh nhìn của đôi mắt ấy vô cùng trong trẻo. Năm năm, thời gian đã nhuộm lên đó biết bao sự ưu năm trước, một đêm tình ngắn ngủi, khi tỉnh lại bên anh chỉ là trống vắng….Anh say, gương mặt em không nhớ. Anh chỉ nhớ, dường như em đã khóc….Nước mắt em đọng trên mặt anh, làm anh dịu đi cơn đau đớn trong con tim mình khi ấy. Anh rất ít khi hôn phụ nữ, nhưng đã hôn em, đã không quên được vị nước mắt trên bờ môi run rẩy của 35 tuổi, thành đạt, có trong tay mọi thứ. Em 32 tuổi, không xinh đẹp, trầm lặng như một hồ nước yên tĩnh, sau lưng lại có một đứa trẻ lúc nào cũng níu lấy áo em, sợ sệt nhìn xung quanh bằng đôi mắt rợp buồn trong trẻo. Anh và em không chỉ ràng buộc với nhau vì con trẻ…Ngay khi chưa nhận ra con, chưa nhớ được em là cô gái một đêm tình ngắn ngủi, anh đã tình nguyện gắn cuộc đời mình với những con người tình cờ gặp trên đường. Thời tiết mùa đông về đêm ở Paris lạnh đến thấu xương, chỉ còn hơn một tháng nữa là hết năm, tuyết cũng đã rơi được vài ngày. Hôm nay là show diễn thời trang cuối cùng cho bộ sưu tập mùa đông của nhà thiết kế nổi tiếng Phan Cảnh Liêm. Hòa trong âm nhạc sôi động là vài tiếng cười nói và cả tiếng "keng" cụm ly rượu. Cố Tư Vũ một tay lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, một tay vẫn đút túi quần quay sang nói với với Kha Luân-thư ký của anh - Cái áo khoác đó nhất định phải đem về được, có nó dự án cuối cùng của chúng ta trong năm nay sẽ kết thúc một cách hoàn hảo. - Vâng, tôi hiểu rồi! - Kha Luân ngay lập tức gật đầu Từ trước mặt đi tới một người đàn ông cao ráo, khuôn mặt không tệ, ăn mặc có chút độc đáo đi tới, là nhà thiết kế nổi tiếng Phan Cảnh Liêm. Anh ta đến trước mặt Cố Tư Vũ đưa tay ra, anh cũng lịch sự bắt tay lại. Cố Tư Vũ lên tiếng trước - Tôi đang có một dự án cần đến sự giúp đỡ của nhà thiết kế Phan Cảnh Liêm Cảnh Liên liền gật đầu cười - Đương nhiên rồi ! Sao tôi có thể từ chối lời của người đứng đầu Cố Thẩm được chứ! - Vậy áo khoác cuối cùng trong bộ sưu tập của anh không biết chúng tôi có thể có nó không, bao nhiêu cũng được! - Kha Luân lên tiếngPhan Cảnh Liêm hơi cau mày, sao nhiều người muốn cái áo khoác đó vậy - Cái áo khoác đó... thật sự không thể là cái khác sao, tôi còn rất nhiều mẫu thiết kế đấy! - Áo khoác đó không được sao, đối tác của tôi thật sự muốn nó! - Hiện tại luôn thì có lẽ là rất tiếc phải xin lỗi Cố tổng, nếu muốn chính xác là nó tôi sẽ cho ra sản phẩm nhanh nhất có thể! - Phan Cảnh Liêm hơi thở dài. - Ừm... có người nào khác đã nhanh tay hơn chúng tôi sao, bao nhiêu cũng được, tôi sẽ trả cao hơn- Giọng Cố Tư Vũ hơi trầm xuống. Phan Cảnh Liêm cười xòa - Không, không có vị nào hết, chỉ là tôi có một người bạn, đã hứa tặng, thật sự không thể thất hứa! - Xem ra là một người bạn rất quan trọng với Phan tổng rồi ! - Cố Tư Vũ nhấn mạnh chữ "bạn".Phan Cảnh Liêm định nói gì thì một nhân viên đi tới nói gì thì thầm vào tai anh. Anh lập tức quay sang Cố Tư Vũ lên tiếng - Thất lễ hai vị rồi, tôi xin phép một chút!Cố Tư Vũ chỉ gật đầu, anh ta liền rời đi. Cố Tư Vũ lắc nhẹ ly rượu vang, đưa lên miệng nhấp ngụm nhỏ, tay kia đưa lên ray ray ấn đường rồi quay sang nói với Kha Luân đang nhìn về hướng khác - Cậu chuẩn bị kế hoạch tiếp theo, phải có được cái áo khoác ! - Vâng, tôi hiểu rồi! - Kia chắc hẳn là người bạn rất quan trọng của Phan Cảnh Liêm! Chẳng ai qua nổi ải mỹ nữ ! - Kha Luân hất cằm về phía bên kia .Cố Tư Vũ thuận theo hướng Kha Luân nhìn sang, quả là mỹ nữ ! Trong mắt anh cô ấy luôn là đẹp nhất, mái tóc ngắn quá vai một ít, xoăn lượn sóng nhẹ, cả khuôn mặt ấy vẫn chẳng thay đổi là mấy, chỉ có ánh mắt, nụ cười của cô bây giờ là đang thực sự tỏa sáng. Cả nụ cười ấy và ánh mắt ấy trước đây cô vốn chỉ dành cho một mình anh, nhưng bây giờ với bất cứ ai ở trước mặt cô đều như vậy. Trong lòng anh có chút khó chịu, nhưng vẫn cảm thấy có gì nhẹ nhõm. Nụ cười kia của cô, có phải cô đã thực sự buông mọi thứ xuống và thoát ra khỏi bóng tối rồi không ? Đêm nay Paris thậm chí còn có tuyết rơi, vậy mà cô lại mặc trên mình một chiếc đầm dạ hội đỏ nổi bật, bên ngoài chỉ khoác chiếc vest mỏng. Em không lạnh sao ? Khoảnh khắc này anh thực sự muốn chạy lại ôm lấy cô, ôm lấy người con gái mà anh đã bỏ lại một mình ở cái tuổi 18. Cô bất chợt ngoảnh mặt sang, nụ cười trên môi cô bỗng dừng lại rồi ngừng hẳn. Cả ánh mắt nhìn anh và biểu cảm trên khuôn mặt cô bây giờ chẳng khác nào cái ngày đầu tiên gặp anh vào 10 năm trước. Khuôn mặt ấy đã khiến anh bỗng chết lặng, cả hồn anh như một lần nữa quay về 10 năm trước, cái ngày đầu tiên anh chuyển đến ngôi trường đó. Cuộc sống tại Thượng Hải của Lâm Hân diễn ra khá bình lặng. Khải Hoa và Khải Hân vào học lớp Một ở một trường tiểu học gần nhà. Chỉ là một ngôi trường nhỏ nhưng hai đứa bé đều cảm thấy vui vẻ. Hằng ngày ông Kỷ đưa cháu đi học, bà Kỷ và Lâm Hân ở nhà làm nội trợ. Hai người tỏ ra rất hòa hợp. Tuy Lâm Hân chưa bao giờ nói về quá khứ nhưng qua lời Hạo Thiên đã kể, bà Kỷ hiểu và thương con dâu nhiều lắm. Đôi vai gầy guộc của cô đã gánh bao nhiêu giông tố. Bao lần bà cảm thấy thật xót sáng sớm ngày chủ nhật, cả nhà đang ngồi quây quần bên bàn ăn thì bà Kỷ nhận được điện thoại. Bà nhẹ nhàng- Alo?- Chị Kỷ ạ -Bên kia vang lên một giọng nói như reo đầy hân hoan- Là tôi…Là Mỹ Anh cười trên môi bà Kỷ thoáng ngưng lại. Trước đây bà vốn định sắp xếp cho Hạo Thiên và con gái của bà Mỹ Anh gặp nhau. Sau đó là sự kiện Lâm Hân khiến bà quên đi mất. Bây giờ nhớ ra lại cảm thấy áy náy. Giọng bà không còn vẻ tự nhiên- Vâng…- Chúng ta ra ngoài uống trà nhé? Có chị Trần nữa…- Nhưng mà tôi đang dùng bữa sáng – Bà Kỷ vội vàng từ chối ngay- Hẹn…- Được rồi. Tôi cho người đến đón chị – Người phụ nữ kia cũng thật dứt khoát- Tôi đang trên đường đến chỗ chị dứt khoát của bà Mỹ Anh khiến bà Kỷ không có thời gian từ chối. Thấy vợ có vẻ bần thần, ông Kỷ hỏi ngay- Sao vậy? Có chuyện gì à?- Không- Bà Kỷ uể oải -Là một người bạn cũ thôi. Bà ấy sẽ đến À…Ông Kỷ không chú ý đến nữa. Chuyện của phụ nữ ông cũng không muốn can thiệp, chỉ tiếp tục công việc tưởng chừng nhàm chán nhưng lại làm ông vô cùng thích thú của mình. Khải Lạc- Khải Hoa nhanh chóng thu dọn rồi nắm lấy tay ông, chuẩn bị đi đã ra ngoài mà bà Kỷ vẫn còn thờ thẫn. Thấy vẻ lo lắng không giấu giếm của mẹ chồng, Lâm Hân hỏi ngay- Có chuyện gì không ạ?- Không có gì đâu con -Bà Kỷ cố cười thật tươi- Mẹ sắp có khách, con vào pha trà cho mẹ đi!…Buổi gặp mặt của hai người đàn bà diễn ra không có gì đặc biệt. Bà Mỹ Anh sau khi gặp Lâm Hân, biết chuyện Hạo Thiên đã có vợ con thì không giấu được cảm giác thất vọng. Bà ta cũng không buồn nhận lời mời của bà Kỷ ở lại ăn bữa cơm trưa mà nhắn người đến đón ngay. Bà Kỷ sau phút áy náy cũng tỏ ra không có gì cần lưu luyến nữa. Trong một mối quan hệ, nếu chỉ chăm chăm nghĩ tới lợi ích, khi nào mới có được tình cảm thật sư đây?Lâm Hân theo mẹ chồng ra ngoài tiễn khách. Một chiếc xe đã đợi sẵn. Cửa mở ra. Bên trong là một cô gái ăn mặc hợp thời trang, mái tóc uốn cong quý phái tuy là nét thời gian đã bắt đầu để lại dấu vết trên gương mặt được trang điểm kỹ Lâm Hân!Cô ta nhìn thấy Lâm Hân bỗng nhiên lên tiếng gọi. Lâm Hân cũng nhìn lại…Vẻ ngạc nhiên đều không giấu được trên gương mặt cả hai- Từ Ninh?Trước đây Từ Ninh là một người đẹp nổi tiếng tại Lan Quế Phường. Cô ta là bạn học thời cấp III của Lâm Hân, cũng là người chỉ cho cô cách ra Lan Quế Phường bán thân để kiếm tiền. Nhưng Lâm Hân vẫn chưa thích nghi được cảnh hỗn loạn, xô bồ nơi đó….Từ Ninh cũng chẳng để ý, chỉ nghe bọn bạn chơi nói lại Lâm Hân vừa ra khỏi vũ trường là gặp ngay một gã say rượu. Cả hai cùng vào chung một chiếc taxi…Chuyện sau đó, Từ Ninh không biết tin tức gì nữa. Cô ta tiếp tục ở lại Lan Quế Phường một thời gian nữa, sau đó gặp được Mạch Thiện. Một gã công tử không rành chuyện đời và một cô vũ nữ sành sỏi, đương nhiên là không thể tránh khỏi quan hệ thân mật. Song, hơn người của Từ Ninh là cô nhanh chóng nắm bắt cơ hội hơn người khác. Sống chung với Mạch Thiện hai năm, cuối cùng bào thai mang trong bụng đã giúp Từ Ninh trở thành mợ hai của nhà họ Mạch…Song cô lại sinh con gái. Vị thế cũng do vậy mà không còn vững chắc. Mạch Thiện mới khoảng 30 tuổi, thời gian chơi đùa vẫn còn rất là vậy, không có nghĩa là Từ Ninh không vui vẻ. Vui chứ! Chồng không yêu cũng đâu có gì quan trọng. Anh ta đã đưa cô từ vị thế một vũ nữ trở thành người của giới thượng lưu. Mẹ chồng chẳng thích cũng không có gì quan trọng. Bản thân vẫn sống được, vẫn chẳng cần ai phải quan vậy, nhưng mọi chuyện không đơn giản chỉ có vậy. Từ Ninh dần dần nhận ra, muốn trở thành một quý phu nhân như những người xung quanh, trước tiên phải giống họ đã…Cô làm mọi cách để lấy lòng mẹ chồng song vẫn vô dụng. Hôm nay gặp lại Lâm Hân, có một chút ganh tỵ khi nhìn thấy cô ta trẻ đẹp hơn xưa nhiều lắm. Đôi mắt vẫn trong veo như cũ….Mẹ chồng của cô ta là bà Kỷ vốn là người hiền lành đôn hậu. Kỷ Hạo Thiên thì nghe nói vừa tài giỏi vừa đẹp trai. Tại sao người như vậy lại lấy Lâm Hân cơ chứ? Từ Ninh là vũ nữ hàng đầu, còn cô ta, cô ta chỉ là một kẻ ngốc nghếch chẳng qua được số phận ưu ái Quen sao với cô ta?Bà Mỹ Anh đột ngột hỏi. Từ Ninh nhếch môi…Nhớ rồi. Mẹ chồng cô từng nói rất nhiều về nhà Hạo Thiên, mong muốn em chồng cô có thể gả sang bên ấy. Bây giờ chứng kiến “miếng thịt” bị sớt trên tay như thế, làm sao mà không bực tức, không muốn hiểu rõ về đối thủ của Bạn Bạn cô? Bạn thế nào?- Bạn cấp III…- Từ Ninh thản nhiên -Sau đó là bạn vũ trường. Cô ấy cũng làm ở vũ cần nói Từ Ninh cũng hiểu tia mắt vừa lóe lên trong mắt bà Mỹ Anh có nghĩa gì. Bản thân cô ta cũng hiểu tính mẹ chồng. Nhưng chuyện này hai người đứng cùng chiến tuyến. Lâm Hân có cái gì hơn cô kia chứ? Cũng chỉ là một con vũ nữ mà thôi…Gia đình Hạo Thiên tại Thượng Hải là một gia tộc có truyền thống lâu đời, có thể nói là đức cao vọng trọng. Ông Kỷ từng là Chủ tịch hội hiệp thương Thượng Hải, cũng đảm nhận chức vụ quan trọng trong bộ máy chính quyền thành phố. Hạo Thiên và Hiểu Dung được nuôi dạy cẩn thận, chưa hề gây ra một điều tiếng nào. Trước đây chuyện của anh và Diễm Thu đính hôn rồi hủy hôn cũng được xử lý tốt. Thế nên với gia đình họ Kỷ, người ngoài nhìn vào đều có cảm giác “vừa kính vừa sợ” song cũng không kềm được tò Kỷ nhận điện thoại của người bạn xong thì có vẻ trầm ngâm. Một tiếng thở hắt ra rất nhẹ song cũng làm bà Kỷ dừng tay pha tiếp tách trà- Chuyện gì vậy anh?Ông Kỷ không đáp, chỉ nhẹ nhàng quay sang phía Khải Lạc đang ngồi chơi, dịu dàng- Lạc Lạc vào xem hoạt hình đi con. Ông nội mới mua DVD mới nhất của Tiểu Đinh Đang cho hai đứa. Rủ Khải Hoa xem với nhé!- Dạ…Khải Lạc là một đứa trẻ hiểu chuyện. Cậu bé dù không có nhu cầu xem phim hoạt hình lắm nhưng cũng ngoan ngoãn tuột xuống ghế, chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng, bỗng nhiên cậu bé quay lại, đưa mắt nhìn ông bà- Con không muốn xem Tiểu Đinh Đang ạ. Con rủ Khải Hoa ra chơi với Tiểu Đồng có được không?Ông Kỷ bật cười, đến gần, xoa đầu cháu nội- Được rồi. Con ra chơi với Tiểu Đồng đi!- Cần nhanh hay lâu ạ?Ông Kỷ khựng lại trong khi vợ cười tủm tỉm. Khải Lạc dễ dàng đoán ra chuyện ông nội muốn” đuổi khéo” mình….Nhưng ông Kỷ không lúng túng lâu, giọng nhanh chóng trở lại vẻ ôn hòa cũ- Lát nữa ông nội ra chơi với hai đứa. Chuyện này của người lớn, con không nghe được, hiểu không?Khải Lạc gật đầu, thu dọn đồ chơi rồi chạy ra ngoài…Nhìn theo dáng cháu nội, ông Kỷ khẽ thở dài, rồi từ tốn quay sang vợ- Anh nhớ, Khải Lạc từng hỏi anh “Nếu con và Tiểu Hoa không ngoan, ông bà sẽ không thương con nữa phải không?”. Lúc đó anh cũng không biết nói gì vì rõ ràng hai cháu của chúng ta rất ngoan. Mẹ của chúng dù không đầy đủ, tuy thiệt thòi nhưng vẫn nuôi dưỡng được hai đứa con ngoan ngoãn như thế. Nhà chúng ta thực sự nợ Hân Hân quá nhiều…- Anh…- Em xem đi- Ông Kỷ đưa cho vợ một phong bì dày- Đây là của anh Thẩm bên Tuần san Thượng Hải gửi cho Kỷ nhìn chồng rồi lại nhìn phong bao dày cộm. Những tư liệu bên trong khiến bà cũng giật mình, có chút hoảng hốt nhìn chồng- Anh định thế nào?- Không phải là chúng ta định thế nào mà là hậu quả nó gây ra sẽ thế nào? -Ông Kỷ vẫn bình thản nhìn vợ- Hân Hân dù chỉ mới là con dâu mấy tháng nhưng anh và em cũng hiểu con người của con bé. Những chuyện này nếu chỉ là người trong gia đình biết thì có lẽ cũng không ảnh hưởng gì. Tiếc là…“Gia tộc giàu có bị hồ li tinh qua mặt. Con dâu nhà giàu có từng là vũ nữ….”. Quá khứ của Lâm Hân có thể sẽ làm cho các vị trưởng bối trong Kỷ gia không hài lòng. Họ Kỷ không dây dưa với truyền thông, xưa nay là một gia tộc lặng lẽ trong bóng tối, tuy nhiên tầm ảnh hưởng không hề nhỏ, thực sự chuyện này xảy ra sẽ có ảnh hưởng như một quả bom.…Đang làm việc ở Bắc Kinh, Hạo Thiên được gọi về nhà gấp. Ba mẹ đang ngồi chờ anh trong phòng. Gương mặt ông Kỷ rất thản nhiên nhưng mẹ anh thì lại không như vậy. Bà không ngồi yên một chỗ, đó là dấu hiệu của việc bất an đang đè nặng trong Con xem đi!Những tư liệu Hạo Thiên xem qua quả rất chi tiết. Nhưng anh rất giống cha mình. Vẻ mặt vẫn là bình thản, chỉ có đôi mày hơi chau lại- Con xin lỗi…Đáng lẽ con không nên giấu ba mẹ. Hân Hân đã từng đến Lan Quế Phường. Chúng con gặp nhau ở đó. Con say rượu, sau đó xảy ra quan hệ với Hân Hân. Khải Hoa- Khải Lạc là kết quả sau đêm Kỷ vẫn im lặng. Hạo Thiên bước ra một bước rồi quỳ xuống trước mặt cha, nhẹ nhàng- Con xin lỗi ba…Con đã nói dối. Xin ba phạt Kỷ bây giờ mới ngẩng lên. Chiếc roi để trong góc phòng sẵn từ bao giờ. Ông lẳng lặng cầm lấy…Người Hạo Thiên run lên với những vết roi in hằn trên lưng…Ông Kỷ lại đặt roi xuống bàn, nghiêm khắc- Vì sao ba đánh con, con biết chứ?- Con biết ạ. Xin lỗi ba. Con đã nói dối ba Sự dối trá của con sẽ mang đến nhiều chuyện rắc rối, không phải cho ba mẹ mà là cho vợ con của con. Thử hỏi nếu chú Thẩm không cho ba mẹ biết, tin này đột ngột công khai trên các tờ báo ở Thượng Hải, hậu quả liệu sẽ thế nào?- Con xin lỗi…- Xin lỗi không giải quyết được gì cả- Ông Kỷ thở dài- Chúng ta đều là những kẻ đã trải qua sóng gió. Nhưng Hân Hân thì không như vậy. Nếu có chuyện, con bé sẽ suy nghĩ tiêu cực. Hậu quả thế nào, con cũng tự hiểu phải không?Hạo Thiên lạnh người trước lời cha nói…Lòng người sâu hiểm. Lâm Hân cũng chỉ là một người phụ nữ bé nhỏ. Lòng tự trọng của cô cao ngất, nếu vì mình làm ảnh hưởng đến nhà họ Kỷ đương nhiên sẽ không vui vẻ. Nếu cô nghĩ không thông mà âm thầm rời bỏ Thượng Hải, lúc đó Hạo Thiên cũng không biết phải làm sao?- Khải Lạc nói với ba, nếu hai anh em nó không ngoan, có phải ba sẽ không nhận chúng là cháu? Câu hỏi này ba không trả lời được, vì các con của con đúng là những đứa bé rất ngoan. Nhưng hôm nay ba mẹ có thể khẳng định rằng ” Dù con dâu có quá khứ không tốt, ba mẹ vẫn chấp nhận.”Ba mẹ biết, vợ con là người tốt. Chỉ người tốt mới nuôi dưỡng con cái thành người được. Ba mẹ muốn các cháu mình tốt nên dù có xảy ra chuyện gì, ba mẹ vẫn ủng hộ vợ chồng nhìn vợ. Bà Kỷ mỉm cười, vỗ nhẹ vai con trai- Mẹ cũng chỉ nhận Hân Hân là dâu của mẹ…. Con trai ạ, ngày xưa ba đã làm rất tốt chuyện bảo vệ mẹ. Bây giờ con cũng phải bảo vệ và che chở tốt người phụ nữ của mình. Đàn ông tốt là phải thế, mẹ đã dạy con từ nhỏ, phải không?Một thời oanh oanh liệt liệt. Ông Kỷ với những ngón tay chai sần đã làm rất tốt công việc bao bọc cho một người phụ nữ mềm yếu như cọng cỏ. Hạnh phúc tưởng chừng đơn giản…Người phụ nữ cần nơi nương tựa, cần người nắm lấy tay mình không buông trong sóng gió. Bà Kỷ đã tìm được, bà tin đứa con trai của mình chính là nơi nương dựa tốt nhất cho những người mà nó yêu Thiên đứng dậy. Ánh mắt anh sau cặp kính ngời sáng, nụ cười tự tin hiện lên ở khóe môi- Vâng ạ. Ba mẹ cứ an tay Lâm Hân lạnh ngắt, đang được nắm trong tay của Hạo Thiên. Tất cả tư liệu về quá khứ của cô đều có trong tập hồ sơ mà ông Kỷ đang giữ. Tuy là không có hình ảnh gì về ngày Lâm Hân đến Lan Quế Phường như một vũ nữ tìm khách nhưng bản thân cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu khứ bỗng nhiên bị bóc trần sạch sẽ người biết chuyện lại là ba mẹ chồng Thiên nhìn vẻ thẫn thờ của vợ mà lòng đau như cắt. Anh vuốt nhẹ mái tóc có phần hơi rối rồi bỗng chốc kéo mạnh Lâm Hân vào ngực, khẽ khàng- Đừng sợ…Có anh Hân không sợ gì cả. Điều có thể làm cô gục ngã chỉ là những người thân thuộc. Dù Hạo Thiên nói, ba mẹ không trách gì cô cả nhưng Lâm Hân vẫn cảm thấy ngượng ngập khi phải đối diện cùng với họ. Ba mẹ và Hạo Thiên thương yêu cô như vậy song Lâm Hân lại mang đến cho họ nhiều phiền phức. Mắt cô đã cay xè- Giờ em phải làm sao đây? Người ta sẽ cười chê anh và ba mẹ….Em…em không xứng…Em không xứng phải không?Cô bỗng nhiên bị xô nhẹ về phía trước. Hạo Thiên đang nắm lấy đôi vai mảnh khảnh. Gương mặt anh vụt trở nên nghiêm nghị. Rồi anh kéo áo mình lên, cho Lâm Hân thấy vết roi trên lưng vẫn còn sưng đỏ của mình- Là ba đánh Hân lại ngơ ngẩn nhìn anh lần nữa. Hạo Thiên kéo áo xuống, bàn tay lại nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô- Ba mẹ anh đều là người tốt nên sinh anh và Hiểu Dung cũng là người tốt. Em cũng vậy. Con chúng ta muốn trở thành người tốt thì phải được cha mẹ tốt dạy dỗ từ tấm bé. Trong lòng anh và hai con, không ai tốt bằng mẹ Lâm Hân cả, không ai có thể thay thế được mẹ Lâm Thiên sinh ra từ trong nhung luạ nhưng may mắn hơn nhiều người khác là anh có cha mẹ tốt. Ông bà Kỷ yêu thương song không bao giờ dung túng hành động sai trái của con trai. Hạo Thiên bây giờ đã trở thành cha của con trẻ. Làm một người cha không khó, khó nhất là làm một người cha tốt, nuôi dạy được con mình như cha mẹ Hạo Thiên đã Trên đời này, nếu nói ai xứng hay không xứng với ai cũng chỉ là tương đối thôi -Hạo Thiên cười nhẹ- Chúng ta không xứng với nhau nhưng lại nỗ lực để lấp đi cái hố từ sự không tương xứng đó. Nó vẫn tốt hơn những cặp đôi vì cảm thấy mình quá xứng đôi nên không màng đến việc vun đắp hạnh phúc, để nó ngày một xa Hân không còn căng cứng trong vòng tay anh nữa. Hạo Thiên áp mặt sát lên tóc vợ, dịu dàng- Tối nay anh có một buổi tiệc xã giao. Anh muốn giới thiệu em với mọi người. Em là bà Kỷ, là vợ của anh, là mẹ của con Hân hơi run rẩy. Đôi mắt trong veo thoáng hiện sự sợ hãi. Nhưng cô không còn vẻ căng thẳng, thẫn thờ như lúc đầu nữa, thân hình đã dần thả lỏng Bên cạnh em còn có anh…Đừng sợ Hân anh không phải là quá dày hay quá rộng. Anh cũng không phải là kẻ có bản lĩnh hô phong hoán vũ. Anh chỉ đem đến cho Lâm Hân cảm giác ấm áp. Cô đột nhiên thấy mình nhỏ bé hẳn. Cảm giác được che chở, được dựa hoàn toàn vào một người thực sự kỳ diệu đến vậy sao?- Sẽ có vài người cũng biết chuyện đó cùng có mặt trong bữa tiệc. Hân Hân, em có thể chịu nổi lời dèm pha của họ không em?Dèm pha bao giờ cũng đáng sợ. Nhưng giờ Lâm Hân lại thấy, thì ra có những lúc bản thân mình có thể thanh thản vậy. Cô đang được một người đàn ông yêu thương mình về mọi mặt ôm gọn trong lòng. Cô được chở che chứ không còn như trước, chỉ lẳng lặng và âm thầm với sự lặng lẽ đó của Em chịu được -Lâm Hân mỉm cười, tay sờ lên mặt chồng- Chỉ cần anh không buông tay em ra, em đều chịu được cả. Em không sợ gì nữa. Em có anh rồi.“Em có anh rồi!”. Lời nói như là mật ngọt, Hạo Thiên lại cười khẽ, vòng tay ôm gọn dáng vóc nhỏ nhắn vào Vậy thì vào dọn cơm cho anh ăn đã. Tối nay trang điểm cho thật đẹp, biết không em?…Tiệc tối của nhà phó cục trưởng Lý diễn ra vô cùng sôi nổi. Từ Ninh và Mỹ Như- em chồng của cô đến rất sớm. Trong lúc bà Mỹ Anh vẫn còn bận rộn chào hỏi quan khách, Từ Ninh lay nhẹ Mỹ Như, hướng mắt về phía đằng xa– Thấy chứ?Đập vào mắt Mỹ Như là hình ảnh hai vợ chồng Lâm Hân cùng sánh bước. Cô ăn mặc giản dị nhưng trang nhã. Mái tóc buộc cao để lộ phần gáy trắng nõn, một sợi dây chuyền ngọc trai đen tôn thêm sự quý phái cho thân chủ. Bàn tay nằm trong tay Hạo Thiên đầy tin tưởng, được anh nắm chặt không Như nhếch môi. Cô ta cũng chưa có dịp gặp Hạo Thiên nhiều nhưng cũng biết qua ý mẹ. Bây giờ người trước mặt đã có vợ, thái độ với vợ lại vô cùng thân mật, chăm chút, lòng không khỏi cảm thấy ganh tỵ. Huống gì, bản thân cũng biết qua về xuất thân cô gái đó. Chỉ là một vũ nữ được thời Thiên!Có ai đó gọi tên làm Hạo Thiên quay lại. Anh nhận ra ngay chủ nhân của buổi tiệc là ông bà Lý đang tươi cười tiến đến chỗ mình- Chú Lý, cô….Hôm nay ba mẹ cháu không đến được. Đây là vợ cháu, Lâm bà Lý khẽ cười, bắt tay thân thiện, nói vài câu khách sáo. Hạo Thiên liếc qua vợ. Cô đang cười, thái độ thản nhiên, từ tốn đáp khi ông bà Lý lên tiếng hỏi mình…Ngay lúc đó lại có một giọng nói khác cất lên- Chào ông bà Lý…Chào anh hề có chị Kỷ trong lời nói. Mọi ánh mắt đều dồn về phía người mới đến. Là Từ Ninh và Mỹ Như. Ông Lý cũng nhanh chóng nhận ra thân phận của hai người- Cô là Mỹ Như, con gái của ông Mạch Thất Toàn?- Vâng ạ!- Còn cô? Cô là….- Đôi mày ông từ từ giãn ra- Cô là con dâu lớn của ông ấy?- Vâng ạ! -Từ Ninh mỉm cười, ánh mắt sắc bén như vô tình lướt qua Lâm Hân- Mẹ chồng tôi đang chào hỏi bên kia, chúng tôi thay mặt mẹ đến thăm hỏi cô chú Lý. Chúc cô chú sức khỏe dồi dào, công việc thuận Cô thật quá khen -Ông Lý cười sảng khoái -Các cô làm tôi nhớ tới thời trai trẻ, cũng vui vẻ ngời ngời như thế – Ông quay sang vợ khi điệu nhạc chợt vang lên -Hôm nay bọn trẻ các anh chị được có dịp gặp thì nên “gặp dịp thì chơi” Chúng tôi rất ủng lát nữa, nhất định phải biểu diễn vài bài cho chúng tôi học hỏi kỹ thuật nhảy bây Chuyện này chắc phải nhờ phu nhân anh Kỷ -Mỹ Như chợt xen vào-Tôi nghe nói, côh Kỷ nhảy rất đẹp. Chẳng thua kém chị dâu tôi mấy. Cũng phải, hai người là đồng nghiệp mà, hôm nay đã đến thì phải nể mặt, cho dân Thượng Hải chúng tôi thưởng thức kỹ thuật của Lan Quế Phường Hong Kong chứ. Tác giả Thể loại Đô Thị, Ngôn TìnhNguồn thái FullSố chương 37Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Chuyển ngữ vtmkĐộ dài 31 chươngBeta muadongxaxamGiới ThiệuBàn tay em gầy guộc, anh nắm vào chỉ thấy tay mình cũng chai theo những nốt chai sần của những ngón tay từng rất mềm mại của mắt em từ bao giờ đã là đôi mắt gấu trúc. Anh nhớ, lần đầu gặp mặt, ánh nhìn của đôi mắt ấy vô cùng trong trẻo. Năm năm, thời gian đã nhuộm lên đó biết bao sự ưu năm trước, một đêm tình ngắn ngủi, khi tỉnh lại bên anh chỉ là trống vắng….Anh say, gương mặt em không nhớ. Anh chỉ nhớ, dường như em đã khóc….Nước mắt em đọng trên mặt anh, làm anh dịu đi cơn đau đớn trong con tim mình khi ấy. Anh rất ít khi hôn phụ nữ, nhưng đã hôn em, đã không quên được vị nước mắt trên bờ môi run rẩy của 35 tuổi, thành đạt, có trong tay mọi thứ. Em 32 tuổi, không xinh đẹp, trầm lặng như một hồ nước yên tĩnh, sau lưng lại có một đứa trẻ lúc nào cũng níu lấy áo em, sợ sệt nhìn xung quanh bằng đôi mắt rợp buồn trong trẻo. Anh và em không chỉ ràng buộc với nhau vì con trẻ…Ngay khi chưa nhận ra con, chưa nhớ được em là cô gái một đêm tình ngắn ngủi, anh đã tình nguyện gắn cuộc đời mình với những con người tình cờ gặp trên Lấy Tay EmTác giả Tiểu VănThể loại Đô Thị, Ngôn TìnhNguồn thái FullSố chương 37Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Chuyển ngữ vtmkĐộ dài 31 chươngBeta muadongxaxamGiới ThiệuBàn tay em gầy guộc, anh nắm vào chỉ thấy tay mình cũng chai theo những nốt chai sần của những ngón tay từng rất mềm mại của mắt em từ bao giờ đã là đôi mắt gấu trúc. Anh nhớ, lần đầu... tiên gặp mặt, ánh nhìn của đôi mắt ấy vô cùng trong trẻo. Năm năm, thời gian đã nhuộm lên đó biết bao sự ưu năm trước, một đêm tình ngắn ngủi, khi tỉnh lại bên anh chỉ là trống vắng….Anh say, gương mặt em không nhớ. Anh chỉ nhớ, dường như em đã khóc….Nước mắt em đọng trên mặt anh, làm anh dịu đi cơn đau đớn trong con tim mình khi ấy. Anh rất ít khi hôn phụ nữ, nhưng đã hôn em, đã không quên được vị nước mắt trên bờ môi run rẩy của 35 tuổi, thành đạt, có trong tay mọi thứ. Em 32 tuổi, không xinh đẹp, trầm lặng như một hồ nước yên tĩnh, sau lưng lại có một đứa trẻ lúc nào cũng níu lấy áo em, sợ sệt nhìn xung quanh bằng đôi mắt rợp buồn trong trẻo. Anh và em không chỉ ràng buộc với nhau vì con trẻ…Ngay khi chưa nhận ra con, chưa nhớ được em là cô gái một đêm tình ngắn ngủi, anh đã tình nguyện gắn cuộc đời mình với những con người tình cờ gặp trên đường. Danh sách chươngChương 1 “Ba mình”Chương 2 Váy hoaChương 3 Linh cảmChương 4 Khải LạcChương 5 Thân tìnhChương 6-1 Sự thậtChương 6-2Chương 7 Gặp nhauChương 8 Kết hônChương 9 Sống chungChương 10 Vợ chồngChương 11 Cuối nămChương 12 Chờ mongChương 13 Về quêChương 14-1 Diễm ThuChương 14-2Chương 15 Chuyện xưaChương 16 Trẻ conChương 17 Kể chuyện ngày xưaChương 18 Mất mátChương 19 Hãy đi đi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Chương 20 Mẹ!Chương 21 Sau sóng gió, biển sẽ lặng yên…Chương 22 Mồng Một TếtChương 23 Hai người phụ nữChương 24 Bất anChương 25 Cảm ơnChương 26 Thổ lộ tâm tưChương 27 Về đâu?Chương 28-1 Giận dỗi, vô cớ chăng?Chương 28-2Chương 29 Xin lỗiTruyện đánh dấuNhấn để xem...Truyện đang đọcNhấn để xem...Gợi ý truyện Trong xe của Vương lão Giai đang rất ngại ngùng, cô không biết chuyện gì xảy ra sắp tới với mình nữa. Cơ thể Tề Giai run lên, Vương lão bà sợ hãi, nắm chặt tay cô, vẻ mặt lo Tiểu Giai, cháu sao đấy?Cảm thấy hơi ấm từ bàn tay của Vương lão bà. Tề Giai bất giác rút tay ra, khách À không, không có gì hết bà ạ.. cho cháu.. xuống xe.. Vương lão bà vẫn nắm chặt tay cô, vẻ mặt nghiêm Tề Giai, con không yêu Vương Tề sao? Tại sao con năm lần bảy lượt từ chối nó? Trả lời thật lòng cho bà nghe!- Con, con không thích Vương Tề đâu bà Con chắc chắn?Tề Giai đắn đo, cô im lặng không trả lời. - Tiểu Giai, nhắm mắt nhiên Vương lão bà đề nghị cô, tay vừa vuốt đôi mắt đang tránh né đó. Giọng bà bỗng nghiêm khắc Tiểu Giai, hãy nghĩ về những chuyện đã xảy ra với con, về chồng cũ, chị gái, và gia tộc ruồng bỏ nói của Vương lão bà như đâm thẳng vào trái tim yếu đuối của cô. Từng hình ảnh xuất hiện, những kỉ niệm đau buồn, tan nát, bóng tối, cái lạnh lẽo, sự thời ơ, tâm địa độc ác.. cô thật sự rất sợ. Tề Giai bắt đầu khóc trong vô thức, đầu cô tựa vào vai Vương lão Con rất sợ, bà à. Con không xứng, thật sự không xứng..Đôi mắt Tề Giai vẫn khép, nỗi lòng của cô tuôn xuống bằng những giọt nước mắt. Vương lão bà khẽ xoa Đứa trẻ ngoan, bây giờ, hãy xóa sạch những kí ức đau buồn đó đi. Hãy nhớ về Tiểu Tề, người đang bên cạnh con bây kỉ niệm suốt thời gian qua ùa về, Tề Giai chưa từng thừa nhận khoảng thời gian có Vương Tề cô đã hạnh phúc biết bao. Cách anh đỡ đần, chăm sóc, bảo vệ, nói lời yêu thương cô. Tề Giai bỗng giật mình, mở mắt..- Vậy, con có yêu Vương Tề không?Vương lão bà vẫn lặp lại câu hỏi. Thái độ lần này của Tề Giai rất dứt khoát. - Có, con yêu em ấy rất nhiều..- Vậy thì bây giờ còn chần chừ gì nữa? Theo ta, con sẽ tìm được hạnh cười của Vương lão bà hiền hậu, ấm áp như bà của Tề Giai...8h tối tại tiệc cưới của Kỷ Lâm và Bối BốiAi đó đã đến rất sớm, nóng lòng chờ đợi Tề Giai. Tay vẫn luôn sờ vào trong túi vest, hộp đựng nhẫn vẫn luôn ở trong Hey, Tiểu quỷ! Chờ em dâu tôi sao?Bối Bối và Kỷ Lâm đi tới. Bối Bối đã trang điểm lại sắc sảo hơn, chiếc đầm xòe xanh nhạt và vòng hoa được cài trên tóc, ở giữa иgự¢ đính một chữ T bằng bảo ngọc. Kỷ Lâm mặc vest trắng, ở bên иgự¢ trái đính một chữ M bằng kim cương, tóc vuốt cao, tay cầm một bó hoa tú cầu nơ xanh. Hai người khoác tay nhau cười hạnh Bối Bối, cô làm vợ người ta rồi, chỉnh tính lại đi!Vương Tề quay lại trêu ghẹo. Anh đưa tay định 乃úng trán Bối Bối nhưng bị Kỷ Lâm ngăn lại. - Lạng quạng tôi không gả Tiểu Giai cho anh đâu, Tiểu quỷ!- Anh dám!- Gọi là anh rể đi!!!Trong khi hai người họ đang đấu đá nhau thì Bối Bối đã thấy Tề Giai Giai tới rồi kìa!!Vương Tề nhìn về hướng Tề Giai. Tóc xoăn xõa ngang vai, chiếc váy ôm sát body màu bạc ánh kim. Anh đứng hình mất 5 lão bà cầm tay Tề Giai dẫn đến anh lúc nào không hay. Bà nắm tay Tề Giai đặt lên tay Vương Tề, còn mỉm cười dặn Trông cô dâu của con cho kĩ, kẻo mất đừng hòng nhờ bà tìm về! Khi Diễm Thu và Thiệu Hằng đến, Vọng Thiên đang ngồi trên ghế. Diễm Thu bước nhanh hơn một bước. Gương mặt lạnh nhạt của cô đầy lo lắng. Nhưng khi Diễm Thu đang định ôm lấy Vọng Thiên vào lòng, bỗng nhiên cậu bé lùi lại, chạy vào vòng tay của người mới đến đằng sau- Ba!!!!!!!!!!Thiệu Hằng ôm lấy con vào lòng. Thì ra mất con lại đáng sợ đến vậy. Thiệu Hằng bỗng nhận ra một điều quan trọng. Mắt anh chỉ dõi theo Diễm Thu mà quên đi một dáng hình bé bỏng bên cạnh…Vọng Thiên là máu thịt của anh, chỉ có con mới cần anh, thương cha của nó mà cũng là lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua, Thiệu Hằng đối diện với Hạo Thiên mà lòng không giận dữ. Ánh mắt Diễm Thu cũng không chăm chú vào anh ta nữa, thế mà Thiệu Hằng không hề nhẹ nhõm vì chuyện đó. Mối quan tâm của anh, bây giờ có lẽ là đứa con Cảm ơn anh!Thiệu Hằng thật lòng cảm ơn. Hạo Thiên nhẹ nhàng- Tôi không làm gì cả. Người anh nên cảm ơn là vợ Cảm ơn chị!Một người phụ nữ mảnh khảnh, không xinh đẹp. Nhưng cô có nụ cười dịu dàng quá đỗi. Vọng Thiên thường bài xích người lạ, thế nhưng lúc cô ta xoa nhẹ đầu thằng bé, Vọng Thiên không hề né tránh, lại còn đưa mắt nhìn cô- Về nhà ngoan nhé cháu. Nếu thích, cháu cứ qua Dạ…Khải Hoa và Khải Lạc cũng thức giấc. Cô bé Khải Hoa mỉm cười với Vọng Thiên- Anh có vuốt Tiểu Đồng không?- Anh có qua trồng cây với anh hai của em nữa không?- Anh không biết Em và anh hai ở đây qua Tết lận. Anh tới chơi Hoa cười nhiều hơn trước. Khải Lạc cũng trở nên thân thiện. Chỉ có Vọng Thiên, nét buồn vẫn vương vấp trên mi mắt…Lâm Hân nhẹ chạm vào tay chồng. Hiểu ý, Hạo Thiên nhẹ nhàng- Đã lâu không gặp, nếu anh Trương không phiền, tôi muốn nói chuyện với Diễm Thu một chút. Có được không anh?Bình thường Thiệu Hằng sẽ lồng lộn lên vì ghen tức. Anh không muốn Diễm Thu có bất cứ mối quan hệ gì với người yêu cũ. Song, sau lần mất tích này của Vọng Thiên, một số suy nghĩ trong đầu Thiệu Hằng đã thay đổi. Anh chỉ muốn ôm con trai vào lòng, muốn nhìn con an toàn và say ngủ. Đó có lẽ là bản năng thường thấy của những người cha một khi suýt chút đã đánh mất con Chúng ta về thôi con. Cảm ơn anh chị rất quay sang Diễm Thu, ánh mắt trở nên điềm tĩnh, giọng bỗng nhẹ tênh- Anh sẽ bảo chú Lý ở lại chờ. Bây giờ anh đưa con về trước….Chào em…Vọng Thiên níu nhẹ túi áo sơ mi của ba, gương mặt thoáng hiện vẻ mệt mỏi. Lúc nãy cậu bé định hỏi, sao không đợi mẹ về, nhưng rồi thôi…Ba không nói là không thích…Vọng Thiên mệt rồi, chỉ muốn ngủ nhà họ Kỷ đã tự giác lui vào trong. Chuyện của ba người hãy để ba người giải quyết. Ông bà không can thiệp, Hiểu Dung cũng im lặng về Hân là người chủ động phá tan sự yên tĩnh. Cô cúi xuống hai đứa con, nói nhỏ với Hạo Thiên- Em đưa hai con vào ngủ trước. Anh và cô Lâm cứ nói chuyện đi!…Câu chuyện của Hạo Thiên đều đều vang bên tai Diễm Thu. Cô nghe mà hồn không để đó. Diễm Thu cũng không hiểu rõ cảm giác của mình lúc này nữa. Cô không phải chỉ hận Thiệu Hằng nên mới hành hạ anh đến vậy. Cô muốn mang cuộc sống địa ngục đến cho Thiệu Hằng. Diễm Thu muốn trả thù anh bằng thái độ lạnh nhạt và tâm hồn như đã chết. Nhưng…nhưng sao bây giờ, Hạo Thiên mong nhớ suốt bao nhiêu năm đang ngồi trước mắt. Câu chuyện tình một đêm của anh không làm Diễm Thu đau lòng gì cả. Cô chỉ nhớ, chỉ nghe tim mình quặn thắt khi nhớ đến thái độ của Vọng Thiên lúc nãy. Con cô né tránh cô…Ánh mắt nó nhìn cô, vừa muốn tránh xa lại vừa lạnh nhạt. Vọng Thiên…Vọng Thiên…- Tiểu là tên ngày xưa Hạo Thiên hay gọi. Bây giờ nghe lại, Diễm Thu lại ngơ ngác. Rồi cô bỗng bật khóc…Khóc ngon lành- Anh Thiên…Anh Thiên ơi, Vọng Thiên sao lại đối với em như thế? Con của em….Em có lỗi với con nhiều lắm phải không anh? Em…Anh Thiên…Mỗi lần gặp chuyện, Diễm Thu hay gọi Hạo Thiên bằng cách gọi anh Thiên thân thiết. Như một cô em gái cần anh trai nương tựa vậy. Mọi chuyện dù lớn đến mấy cô cũng không sợ, đã có anh Thiên ở đó che chở, giải quyết, chỉ cho Diễm Thu một đường chuyện này thì anh không biết làm sao cả? Hạo Thiên cũng không thể như lúc nhỏ, mỗi lần Diễm Thu buồn lại chở cô trên chiếc xe đạp vòng quanh phố phường nhộn nhịp. Không thể như khi 20 tuổi, cho cô gối đầu vào vai nữa…Bờ vai anh vốn đã tình nguyện cho người khác tựa đầu Tại sao cô lại đặt tên cho con là Vọng Thiên?Lâm Hân bất ngờ lên tiếng. Cô là một người phụ nữ có phần khép kín, có phần nhút nhát….Song bây giờ Lâm Hân lại mang một bộ mặt khác. Cô là một người mẹ…Một người mẹ lại tra vấn một người mẹ khác ngay trước mắt chồng Tôi…- Tôi đặt tên cho con tôi là Khải Lạc và Khải Hoa. Khải Lạc là niềm vui bắt đầu, Khải Hoa là thời điểm bắt đầu hoa nở. Khi tôi đặt tên đó, tôi đang ở trong tình trạng nhà không có, không công việc, bản thân tôi không đủ sữa nuôi con. Tôi có lúc phải đi lượm phế liệu. Sau đó tôi làm lao công ở nhà hàng, soát vé xe buýt…Nhưng tôi vẫn muốn con tôi là những đứa trẻ luôn ở những thời điểm vui vẻ nhất của cuộc sống? Còn cô, ngay khi cô đặt tên con, cô đã muốn nó trở thành đề tài cho người ta bàn tán. Khi cô đặt tên con mình, cô có nghĩ, sau này con cô sẽ vui vẻ, sẽ hạnh phúc nói về ý nghĩa tên mình với các bạn không?Cảm giác của Lâm Hân khi nghe Trương Cửu Hồng nói về tên của Vọng Thiên không phải là cảm giác hờn ghen hay nghi ngờ, tủi phận. Cô chỉ cảm thấy thương đứa trẻ mang cái tên đó xiết rồi, biết đứa trẻ đó là cậu bé trong nhà mình, tình thương kia đã biến thành sự phẫn nộ. Nếu trước đây còn có chút lo sợ khi biết tình cảm của Hạo Thiên và cô gái ấy thì bây giờ Lâm Hân không sợ nữa. Nếu một người như vậy có thể làm Hạo Thiên rung động, làm anh tình cũ không rủ cũng tới thì anh cũng không đáng làm chỗ dựa cho mẹ con cô nữa. Lâm Hân cảm thấy khinh ghét cô gái ấy, khinh ghét rất Tôi…Một người mẹ thực sự sẽ không như cô ấy. Một người mẹ thực sự sẽ không khiến đứa con của mình phải khóc…Một người mẹ thực sự sẽ không mang cái tên của con mình làm một công cụ trả Khi cô bị anh Thiệu Hằng cưỡng bức, cô có dùng thuốc tránh thai không?Câu hỏi của Lâm Hân đột ngột và trực tiếp. Hạo Thiên cũng ngẩn người…Sắc mặt Diễm Thu tái nhợt…Cô nhớ lại…Khi ấy mình rất hận, ngoài hận ra thì…thì không có làm Khi tôi và Hạo Thiên xảy ra quan hệ, tôi không dùng thuốc tránh thai vì tôi cho là, có một đứa bé cũng không sao cả. Còn cô, không lẽ kiến thức sơ đẳng đó cô cũng không có. Cô để mang thai, sau đó lại viện lý do đó mà chấp nhận lấy anh Thiệu Hằng làm chồng? Vì có con nên không lấy không được. Đó là quyết định của cô, tại sao lại phải cố chấp cho là do người khác ép buộc mình?Muôn ngàn câu hỏi tại sao cứ ong ong trong đầu Diễm Thu. Trong những ngày ấy, cô có quyền quyết định hay sao? Thiệu Hằng anh ta cứ…Anh ta cứ hăm dọa. Anh ta…- Thiệu Hằng có băng sex của tôi và anh ấy…Anh ấy bảo nếu…nếu tôi không đáp ứng sẽ phát tán băng này đến mọi người. Cho nên tôi…Lần đầu tiên bị cưỡng bức có lẽ…có lẽ là chưa có. Thiệu Hằng sinh vào tháng 8, thời gian Diễm Thu bị cưỡng bức là tháng 7 năm trước. Anh ta dùng băng hình khống chế, sau đó…sau đó Diễm Thu còn quan hệ với Thiệu Hằng nhiều lần nữa. Tuy là miễn cưỡng, nhưng mà…nhưng kết quả của một trong những lần đó là Vọng Thiên đã tượng Thiên có thể hình dung đến tâm trạng của Diễm Thu lúc ấy. Một thiếu nữ chưa có kinh nghiệm sống phong phú đột ngột bị người khác cưỡng hiếp và khống chế, tâm trạng đương nhiên vừa hoang mang vừa sợ hãi. Anh lúc đó lại quá vô tình…Anh…Lâm Hân không như Hạo Thiên. Cô không hề xúc động, giọng vẫn lạnh lùng- Cô học hơn tôi nhiều, có lẽ cô biết điều này…Thỏa hiệp với tội ác có nghĩa là chấp nhận chúng. Tôi nghĩ…một cô gái xuất thân gia đình danh giá như cô, nếu khởi kiện hành vi đó thì cũng không đến nỗi là không có phần thắng. Cô yêu Hạo Thiên song lại gián tiếp phản bội anh ấy, lấy lý do là mình bị ép buộc. Đời không dồn người vào bước đường cùng. Cô chỉ có thể trách mình nhu nhược. Sau đó cô lại chấp nhận lấy anh ta làm chồng, khác nào tiếp tục chấp nhận để anh ta dày vò mình một cách hợp pháp? Cô muốn trả thù, nhưng rồi cô có hạnh phúc không, có vui vẻ không vậy cô Lâm?Vui vẻ…Hạnh phúc….Diễm Thu có vui vẻ và hạnh phúc không? Đương nhiên là không có. Đêm nào cô cũng khóc…Đêm nào cô cũng nguyền rủa cái ngày định mệnh đó. Cái ngày mình nhẹ dạ để Thiệu Hằng có cơ hội cưỡng bức mình…Cô trả thù…Song rồi được gì? Người chồng đau đớn, Diễm Thu có hạnh phúc không?- Tôi chỉ mới tốt nghiệp trung học, bản thân không xinh đẹp, không có khả năng gì đặc biệt. Tôi có hai đứa con. Con của tôi cần cha của chúng. Tôi cũng có rất nhiều nỗi sợ -Lâm Hân nhẹ giọng, nhìn thẳng vào Diễm Thu như đang tâm tình- Tôi sợ mình có một người chồng quá hoàn hảo. Tôi sợ mình không xứng với anh ấy. Tôi sợ tất cả là mơ mộng, một khi tỉnh lại sẽ không còn gì hết. Nhưng tôi vẫn kết hôn với Hạo Thiên. Tôi cố gắng để anh ấy không xem mình là một gánh nặng…Thật lòng, tôi vẫn chưa yêu anh ấy…. Nhưng tôi cần anh ấy cùng tôi dạy dỗ Khải Hoa và Khải Lạc…Chúng ta là một người mẹ. Nhiều khi chúng ta phải hi sinh bản thân mình một chút, cô Lâm à…Chúng ta nghĩ đến con của mình, làm tất cả để con mình được vui vẻ. Nếu cô cảm thấy hận anh Trương, cô đừng nên để Vọng Thiên cũng nhìn thấy là cô không thương ba nó. Chấm dứt đi là tốt nhất! Chúng ta là những người mẹ… Cô hiểu ý tôi chứ, cô Lâm?…

truyện nắm lấy tay em